Thời điểm đến bệnh viện, gương mặt của Mặc Kỳ Dực vẫn chưa thể ổn định. Người đàn ông bộ dáng hung hăng xông vào khiến đám người nơi đây được một phen tán loạn. Ngay khi nhận ra người có quyền lực của trung tâm thành phố Trùng Khánh, người tiếp đón cũng là người đồng thời đứng đầu khu vực bệnh viện nơi đây.
Khi xử lý vết thương, phát hiện bên tay một vệt cứa sau, tương đối nhiều mảnh thủy tinh đâm vào, ở vị trí bàn tay, đến đôi chân nhỏ be bét máu. Vì vậy tốn thời gian tương đối lâu để có thể gắp hết phần lớn những mảnh vụn thủy tinh khỏi cơ thể. Không những thế, phần đầu bị va đập mạnh đến chấn thương mà chịu tác động chảy máu.
Thương tích xem chừng không hề nhỏ.
Sau một thời gian dài, mới có thể giải quyết xong.
Khắp người Lộ Tĩnh đầy rẫy vết thương, dù cho đã xử lý nhưng cơ thể vẫn suy yếu, rõ ràng đã bị hành hạ đến đáng thương vô cùng. Hiện tại truyền nước, bầu không khí lắng đọng.
Trên giường, khắp nơi đây vết băng bó, nét mặt Lộ Tĩnh tái nhợt, khóe môi chảy máu ngưng đọng lại bắt mắt.
Người đàn ông ngồi trong phòng bệnh, càng nhận thấy nhiều mùi thuốc nồng nặc, tâm trạng cứ thế xao động từng hồi với người con gái nhỏ ngủ trên giường.
Khi này, chiếc áo vest thấm đấm máu từ người Lộ Tĩnh đã bị đặt sang một bên. Vài y tá thỉnh thoảng đảo mắt nhìn người đàn ông, hiện tại chỉ phủ lên lớp áo sơ mi bên ngoài lấm tấm vài vệt máu đỏ, ống tay áo kéo cao lộ ra bắp tay săn chắc, cực kỳ bắt mắt khiến vài nữ y tá không nhịn được mà ngượng ngùng đảo nhìn.
Mãi đến khi Cần Nghiêm bước vào phòng bệnh, nhìn khung cảnh bận rộn chăm sóc Lộ Tĩnh của những y tá. Khi này bọn họ mới tự động hiểu chuyện mà rời đi. Trông nữ nhân nằm trên giường, lại nhìn ánh mắt đầy lo lắng không giấu được của Mặc Kỳ Dực. Tới đây mới hiểu tầm quan trọng là như nào.
"Người hiện tại đang bị giam lại."
Mặc Kỳ Dực gật đầu. Người đàn ông vốn muốn xử lý, nhưng rồi nhìn cô gái nhỏ trên giường, cảm giác không muốn rời đi.
Cẩn Nghiêm trầm lắng nhìn, bỗng chốc nổi hứng muốn thử xem xét rốt cuộc người phụ nữ được Mặc Kỳ Dực đặt vào mắt là như nào. Kết quả vừa lại gần, đã bắt gặp cái ánh nhìn sắc lạnh cùng giọng nói ra lệnh.
"Cút xuống!"
Tâm tư người đàn ông đến tận bây giờ, vẫn là không thể nhìn thấu.
Nghe đe dọa, Cẩn Nghiêm cũng ngoan ngoãn lùi xuống, không lâu sau liền bất mãn mà chủ động lên tiếng. Tiếp tục thử thăm dò động thái, dầu biết rằng tính mạng của anh có thể bị người đàn ông đầy uy quyền như Mặc Kỳ Dực băm thành trăm mảnh.
"Người cũng đã bị thương, nếu thật sự muốn cùng nữ nhân chơi đùa thân thể. Em cũng có thể kiểm cho anh một vài nữ nhân khác, sạch sẽ thuần khiết, lại xinh đẹp chắc chẳn không kém cạnh."
Đây vốn là chuyện thường ngày, chẳng qua chỉ là một nữ nhân thôi mà. Mặc Kỳ Dực thật sự không thiếu.
Tâm trạng Mặc Kỳ Dực hiện tại sau câu nói càng trở nên u ám, tầm mắt vô thức nhìn vào người con gái đang say giấc.
"Cậu muốn chết sao?"
Cần Nghiêm cắn răng, mãi sau liền liều mình nói tiếp.
"Thế, nữ nhân trên giường đối với anh là tư vị gì?"
Người đàn ông dựa ghế, tẩm mắt khép hờ, tâm trạng người đàn ông đối với Lộ Tĩnh sau cảnh tượng ban nãy không khỏi lên xuống thất thường. Nhưng rồi, khóe môi vẫn kiêu ngạo buông ra một câu.
"Dùng tiền mua về. Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, hiện tại tôi chính là muốn cô ta. Kiếm đến những người khác đều không hứng thú. Nếu còn lặp lại vấn đề này lần nữa, tôi không ngại đem cậu xử lý đâu!"
Cẩn Nghiêm nghe đe dọa thì sợ hãi, lập tức lui xuống. Dùng tiền mua về, vậy mà bộ dạng giết người ban nãy còn khiến kẻ khác nhìn lầm. Đúng thật là kiêu ngạo, chẳng biết đến bao giờ mới nhìn thấu tâm tư mình.
Ngừng một lúc, Cẩn Nghiêm mới dám lên tiếng tiếp.
"Lũ người kia, anh muốn giải quyết như nào?"
Mặc Kỳ Dực vô thức nhìn cô gái nhỏ trên giường, lại nghĩ đến bộ dạng đáng thương ban nãy. Ánh mắt người đàn ông lạnh đi vài phẩn.
"Đừng để sống, nhưng cũng đừng để chết. Cho bọn chúng nếm mùi địa ngục để biết sợ là gì. Đối với lão cáo già họ Trần kia, triệt đi, tay cũng không cần giữ làm gì."
"Vâng."
Sau câu nói, Cần Nghiêm liền vội vàng rời đi. Bầu không gian trở về yên tĩnh.
Mặc Kỳ Dực nhìn về cô gái nhỏ, khi này mới tiến lại gần. Khẽ thở dài một hơi bất lực, bóng đen bao phủ trên nền sàn, tâm tư người đàn ông đọng lại chẳng thể tan ra, ngay cả chính hắn cũng không hề nhìn rõ được bản thân muốn gì.
Nhìn Lộ Tĩnh ngủ yên giấc, chỗ nào cũng đều băng bó đến đáng thương. Mặc Kỳ Dực không nhịn được vươn bàn tay đầy chai sạn chạm lên gương mặt nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hơn một tuần người đàn ông không kiếm đến, vốn là muốn tự chủ bản thân để không phụ thuộc vào cảm xúc mà bất tri bất giác nghĩ đến. Nhưng sau cùng khi nhận được tin nhắn của Cẩn Nghiêm gửi đến, hắn mới nhận ra vẫn là không kiểm lòng được nghĩ về cô gái nhỏ này.
Ngón tay chai sạn chạm lên đôi môi nhỏ có chút khô khan, khẽ miết nhẹ. Sau cùng không nhịn được mà cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lướt qua.
Nữ nhân này, đúng thật khiến hắn như muốn phát điên lên.
Không lâu sau, cửa phòng vang tiếng gõ. Người đàn ông buông lỏng, lập tức ra lệnh bước vào.
Trợ lý Quang tiến vào căn phòng, cẩn thận đưa điện thoại cùng một số vật dụng để người đàn ông làm việc. Khi này Mặc Kỳ Dực mới nhớ ra, ban nãy khi nhận tin tức của Cẩn Nghiêm, liền không ngó ngàng đến chiếc điện thoại và mọi thứ xung quanh, vội vàng tiến đến khu vực nơi Lộ Tĩnh gặp chuyện.
Giờ bật lên, hàng loạt cuộc gọi nhỡ từ Lộ Tĩnh.
Trong vô thức, ánh mắt người đàn ông dừng ở cô gái nhỏ lâu hơn.
Rõ ràng khi gọi điện cho hắn, trạng thái cô đã tuyệt vọng đến mức nào.
Nhưng Lộ Tĩnh gọi cho hắn, có phải vì cô đã tin tưởng hắn thêm một chút không?
Trong lòng người đàn ông dần xao động, thoáng còn thấy tâm trạng đỡ nghiêm khắc hơn ban đầu.