Sau khi trở thành quản lý cấp cao của công ty thì lâu rồi Hoàng Phương Phi không phải chịu cảm giác nhục nhã thế này, cô ta bất giác đỏ hốc mắt nói: “Tạ Văn Đức, nếu ông không chịu để tôi đi thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy, đừng dây dưa nữa!”
“Báo đi, ăn mặc cái kiểu đó mà muốn lập đền thờ trinh tiết nữa hả, để coi cảnh sát tới đây rồi sẽ tin tôi hay là tin loại phụ nữ ngu ngốc như cô”, Tạ Văn Đức nói với giọng điệu âm u, ông ta không sợ, chỉ cần vẫn có những mối quan hệ ở thủ đô thì chắc chắn chuyện này sẽ không thành vấn đề.
Hoàng Phương Phi căm tức nhìn Tạ Văn Đức, cô ta không thể nào ngờ được rằng ông ta lại lớn gan làm bừa như thế.
Đoàn Ân Long nhấp một ngụm rượu, uống viên thuốc màu tím rồi đứng lên nói: “Lão Tạ, phải dịu dàng với con gái người ta chứ, để tôi làm cho, ông đi thuê phòng đi”.
“Được thôi cậu Đoàn”, Tạ Văn Đức năm mươi tuổi với dáng vẻ bệ vệ đức cao vọng trọng bình thường nay lại cười tít mắt, trông chẳng khác gì thái giám trong cung cấm ngày xưa khiến con người ta buộc lòng phải than thở lòng người khó dò, những người trông càng đứng đắn bao nhiêu thì đầu óc lại càng dơ bẩn bấy nhiêu.
Đoàn Ân Long cảm thấy thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng thì lập tức đi tới trước mặt Hoàng Phương Phi, chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp đánh mạnh vào cổ Hoàng Phương Phi đang phồng mang trợn má lập, cô ta lập tức xụi lơ, Đoàn Ân Long nhanh chóng khiêng cô ta lên vai và thong thả rời khỏi phòng bao.
Tạ Văn Đức âm thầm khen ngợi người đến từ thủ đô đúng là hơn người, sau đó nhanh chóng đi sắp xếp phòng khách sạn, một đám nam nữ trong phòng đều thở dài thườn thượt, bọn họ không dám ngăn cản nhưng điều đó không có nghĩa là họ chẳng có cảm giác tội lỗi nào. Nhưng suy cho cùng thì đây cũng là cuộc sống chó má mà, đời thích có những hoạt động trái với luân thường đạo lý như thế đấy.
Đoàn Ân Long hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của những người khác, nghênh ngang khiêng Hoàng Phương Phi ra khỏi phòng bao, anh ta đã quá quen làm những chuyện thế này ở thủ đô, hơn nữa tốt xấu gì cũng đã rèn luyện trong quân đội vài năm nên đúng là chẳng có kẻ nào có mắt không tròng đứng ra ngăn cản.
Đi đến cửa thang máy thì Đoàn Ân Long dừng lại, đúng lúc cửa thang máy mở ra, bên trong có một người đàn ông trông cực kỳ lôi thôi lếch thếch, có lẽ là đi quá vội vã, dưới chân vẫn còn mang đôi dép đi trong nhà.
Thấy tên ất ơ chặn đường mình, Đoàn Ân Long lập tức mắng: “Cút ngay, đừng đứng chắn đường bố mày như thế!”
Người đàn ông đó nhìn Đoàn Ân Long rồi lại nhìn Hoàng Phương Phi trên vai anh ta, lập tức nắm được tình hình, cong môi cười đểu nói: “Anh bạn, đang quay phim hay gì hả, mấy cảnh cưỡng bức này khá hay, kích thích lắm, cho tôi đứng quan sát tí được không, học tập ấy mà”.
Đoàn Ân Long nhìn người đàn ông hèn còn hơn chữ hèn, mắng to: “Học cái ông nội nhà mày ấy, tao bảo mày cút rồi mày không nghe thấy hả, đứng đây giả điên nữa tao chơi hết cả nhà mày đấy”.
“Vậy thì mày chơi được tao trước đi đã”, người đàn ông đó chậm rì rì đi tới trước mặt Đoàn Ân Long, rút ngắn khoảng cách, trên mặt vẫn là nụ cười cà lơ phất phơ.
Đoàn Ân Long đang định dùng một tay để tát người đàn ông nọ nhưng nguy hiểm lại bất ngờ ập tới trong nháy mắt, cú đá đột ngột tung ra khiến anh ta trở tay không kịp, nhanh chóng bị đá lùi về sau mấy bước. Hoàng Phương Phi cũng được người đàn ông kia đỡ lấy, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Đoàn Ân Long rên lên, cảm thấy bụng đau nhói, chẳng lẽ tên này còn là một người có học võ ư. Anh ta ngẩng đầu lên, người đó lại nhào tới, nghiêng người nhấc gối nhắm thẳng về phía Đoàn Ân Long, không uổng công anh ta rèn luyện trong bộ đội đặc chủng vài năm nên có sự nhạy bén với nguy hiểm trời sinh, hai tay nhanh chóng chụp đầu gối người kia lại, sức mạnh đó quá khủng khiếp khiến tay anh ta đau nhức!
Ngay sau đó, người đàn ông nọ nghiêng người đánh chính xác vào mặt Đoàn Ân Long, tay kia thì nhắm thẳng về phía yết hầu của anh ta, sau khi khóa tay lại thì nhanh chóng kéo về phía sau, đập vào vách tường. Người đàn ông đó vẫn thoải mái như không có gì xảy ra, dùng một bàn tay để nhấc Đoàn Ân Long nặng hơn tám mươi ký lên cao, hai chân rời khỏi mặt đất.
Cảnh tượng đó khiến rất nhiều người đi ngang qua ngơ ngác nhìn, hai chân Tạ Văn Đức xụi lơ ngã ngồi trên mặt đất, Đoàn Ân Long với biệt danh là anh Đoàn không thể thở nổi nên đỏ bừng cả mặt.
“Khó chịu lắm hả?”, người đàn ông nọ nghiền ngẫm nói.
Đoàn Ân Long muốn lên tiếng tự giới thiệu nhưng lại phát hiện ra người đàn ông đó không cho anh ta cơ hội này, anh ra tay nhanh như chớp, con dao găm trong tay nhanh chóng đâm vào bụng Đoàn Ân Long, máu tươi trào ra, có lẽ chỉ cần đâm thêm hai centimet nữa thì sẽ xuyên thủng người.
Ra tay cực kỳ tàn nhẫn, đó là sự sắc bén và ngang ngược của một sát thủ!
Thậm chí Đoàn Ân Long còn nghi ngờ rằng đứa ngu ngốc nào đó bị anh ta cắm sừng rồi trả tiền thuê sát thủ tới giết anh ta.
Người đàn ông đó cũng chẳng phải ai xa lạ mà chính là Long Thiên chạy tới để cứu nguy.
Thấy Đoàn Ân Long sắp tắt thở đến nơi, Long Thiên thoải mái ném anh ta sang bên cạnh như ném một con cá chết. Đoàn Ân Long liều mạng hít lấy hít để mới tìm lại được nguồn sống.
Long Thiên xoay người đi tới chỗ Hoàng Phương Phi, ôm cô ta lên định rời khỏi đó, Tạ Văn Đức lại càng không dám cản lại, vẫn ngồi dưới đất nhìn anh như một con quái vật, Long Thiên giơ chân đá mạnh khiến lão già mặt người dạ thú đó hôn mê bất tỉnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!