‘Trần Quán Hi’ nhận được điện thoại từ Đoàn Ân Long xong thì thẫn người ra đấy, chuyện quái gì thế này, nghe bảo là đi gài em gái nào đó vào tròng mà? Đụng tới cả súng ống, chẳng lẽ cô gái đó liều mạng chống cự? Không thể nào, bọn họ bỏ thuốc cơ mà? Nói thế nào Đoàn Ân Long cũng là một người lính xuất ngũ, anh ta mà lại bị một cô gái tát rồi còn đâm cho một nhát ư?
Rất nhiều câu hỏi khiến ‘Trần Quán Hi’ đau cả đầu, đang muốn hỏi cho rõ ràng thì không ngờ Đoàn Ân Long lại nhanh chóng ngắt điện thoại, mẹ nó chuyện này là sao? Anh ta biết khá rõ tính ông anh vợ ngu ngốc này, cứng đầu còn hơn trâu nhưng suy cho cùng vẫn là người của nhà họ Đoàn, tại sao lại không thể học được một chút khả năng kiềm chế cảm xúc của ông cụ Đoàn thế? Lại còn đòi lấy súng, mẹ nó anh ta đang ở Bắc Hải chứ không phải là thủ đô.
‘Trần Quán Hi’ chửi mẹ nó, anh ta cũng xui xẻo không ai bằng, chạy tới tận đây để chùi đít cho anh vợ.
Lữ mập thấy vẻ mặt của ‘Trần Quán Hi’ thì không nhịn được hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Tên ngốc Đoàn Ân Long kia gây chuyện với người ta, bây giờ đang lấy súng đi báo thù. Mẹ nó, rõ ràng là đang muốn giết người mà”, ‘Trần Quán Hi’ tức giận nói.
Lữ mập cũng bất đắc dĩ bảo: “Ông anh vợ này của cậu ngu ngốc thật”.
“Không phải anh ta ngu ngốc thì là tên kia quá quắt, nói tóm lại vẫn phải chạy tới đó xem thế nào, cản được thì cản lại, em cũng không muốn bị kéo vào mấy chuyện vớ vẩn này”, ‘Trần Quán Hi’ dập tắt điếu xì gà.
“Cậu chờ tôi một chút!”, Lữ mập vội vàng đuổi theo, nếu như để vụ nổ súng diễn ra ở đây thì ông ta có cả đống mối quan hệ cũng phải đóng cửa. Mấy năm nay ông ta ngóc đầu dậy ăn nên làm ra đã rước lấy rất nhiều lời ra tiếng vào, bây giờ xảy ra chuyện này nữa thì lũ khốn nạn ngứa mắt ông ta lại chả tranh thủ cơ hội bỏ đá xuống giếng ngay.
Bây giờ tâm trạng ông ta cũng khá giống ‘Trần Quán Hi’, kiểu nằm không cũng trúng đạn. Tất nhiên Lữ mập cũng đã nghĩ ra cách giải quyết trên đường đi, tất ông ta phải đứng về phía ‘Trần Quán Hi’, với điều kiện Đoàn Ân Long chưa nổ súng thì ông ta vẫn phải có một câu trả lời rõ ràng cho nhà họ Đoàn, suy cho cùng cũng là một gia tộc lớn ở thủ đô, hơn nữa ông ta còn có mối quan hệ thân thiết với ‘Trần Quán Hi’ nên tên có mắt như mù kia buộc lòng phải gặp xui xẻo.
“…”
Lầu 5, Long Thiên vẫn ngoan ngoãn đứng đó chờ chẳng đi đâu cả, anh tìm một phòng không người ngồi xuống, ấn huyệt nhân trung của Hoàng Phương Phi, cô ta nhanh chóng tỉnh lại. Mở mắt ra trông thấy Long Thiên thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tên này cũng đến, nếu mở mắt ra nhìn thấy mặt Đoàn Ân Long thì chắc cô ta chết quách đi cho xong.
“Tên họ Đoàn kia đâu?”
Hoàng Phương Phi mở mắt nhìn xung quanh, phát hiện mình vẫn còn ở quán karaoke Huy Hoàng chưa đi, cô ta lập tức đoán ra được quá trình, khỏi cần phải hỏi cũng biết Long Thiên đã chạy tới vào thời khắc mấu chốt, tiện thể đuổi tên họ Đoàn kia đi và cứu người.
“Tên đó bảo tôi chờ, chắc là đang đi gọi thêm anh em tới”, Long Thiên mỉm cười nói.
Hoàng Phương Phi đặt tay lên trán nói: “Vậy là cậu ngoan ngoãn ngồi đây chờ hả? Còn không tranh thủ trốn đi cho lẹ nữa”.
“Tôi không đi, tôi phải trút giận cho chị Phi chứ”, Long Thiên nói như một đứa trẻ chưa lớn.
Lòng Hoàng Phương Phi mềm nhũn, dường như nơi mềm mại nhất trong tim cô ta đã bị đánh trúng, Long Thiên chạy tới đây vì một đồng nghiệp thế này đã khiến cô ta biết ơn lắm rồi, anh còn giúp cô ta trút giận, có được đứa em thế này là phúc đức của cô ta. Nếu cô ta đã được cứu thì cũng không nên làm liên lụy đến anh, cô ta đứng dậy kéo lấy tay Long Thiên, nói: “Tôi không tức giận, chúng ta mau đi thôi, không thì lát nữa lại không đi được”.
“Không sao đâu chị, chúng ta cứ chờ, để tôi xem tên đó có thể chơi được trò gì”, Long Thiên lắc đầu, sống chết không chịu đứng lên.
Hoàng Phương Phi vừa vội vừa lo, cô ta có nghe nói về gia tộc đầu sỏ đứng sau bệnh viện Hoa Trung, với cô ta mà nói thì đó chính là một con quái vật khổng lồ, những người trong gia tộc đó đều là cậu ấm cô chiêu có thể thoải mái làm trời làm đất, Long Thiên lại khiến họ bẽ mặt thì chắc chắn sẽ không được yên thân, nếu chờ đến khi anh ta gọi thêm người đến thì Long Thiên làm gì còn ưu thế nào nữa?
Thấy mình không thể kéo Long Thiên đi được, Hoàng Phương Phi sốt ruột nói: “Long Thiên, tôi có thể hiểu được tấm lòng của cậu nhưng cậu nghe tôi khuyên một câu, tên họ Đoàn đó có lai lịch khá lớn, cậu không thể chơi lại được đâu, nếu cậu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ áy náy lắm!”
“Chị cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, chẳng lẽ nó có thể dùng súng bắn tôi chắc?”, Long Thiên không quan tâm lắm.
Hoàng Phương Phi thấy mình không thể thuyết phục được cũng chỉ biết thở dài bất đắc dĩ, chỉ biết ngồi chờ bên cạnh Long Thiên, chuyện này là do cô ta dựng lên nên cô ta không thể phủi mông bỏ đi được, cô ta đã quyết định hết rồi, nếu Đoàn Ân Long nhất quyết phải tính sổ đến cùng thì bất quá cô ta tìm cách để anh ta nguôi giận, nói chung là không thể để Long Thiên gặp phải chuyện gì không may.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!