Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên (FULL)

Đoàn Ân Long quả thật là có một khoảnh khắc lý trí đã trở về, nhưng bây giờ bị Long Thiên kích động nên lại mất rồi. Anh ta thật sự muốn bóp cò súng bắn chết tên khốn này, dựa vào mối quan hệ của gia đình thì cùng lắm cũng chỉ ngồi tù vài năm rồi ra, nếu không thì bỏ trốn cũng không vấn đề gì, nghĩ thế nào cũng thấy có lợi cho bản thân.  

             Nhưng trong khoảnh khắc anh ta còn đang do dự đó thì Long Thiên đã ra tay trong nháy mắt, tay trái duỗi ra phía trước, Đoàn Ân Long còn chưa kịp phản ứng thì khẩu súng lục 92 đã nằm trong tay Long Thiên rồi.  

             Việc này khiến Đoàn Ân Long chết lặng, còn Hoàng Phương Phi thì vô cùng kinh ngạc, bởi vì ở một khoảng cách gần như vậy mà cô ta cũng không thể nhìn ra được Long Thiên ra tay thế nào, giống hệt như trò ảo thuật vậy.  

             Long Thiên nghịch ngợm khẩu 92, sau đó chuyển hướng chĩa súng thẳng vào đầu của Đoàn Ân Long, tay cầm súng không hề có một chút sai lệch xiêu vẹo nào, rất vững vàng, đây là ấn tượng đầu tiên của Đoàn Ân Long. Nếu như không phải đã quen chơi đùa với súng ống thì sao có thể thuần thục thế này được.  

             Ở khoảng cách gần như vậy, dù cho lực xuyên thủng của 92 không mạnh nhưng cũng đủ để xuyên thủng một lỗ trên đầu Đoàn Ân Long.   

             "Bắn đi, tao không tránh", Đoàn Ân Long cũng không tức giận vì bị đoạt mất súng hay là cầu xin tha mạng, mà nheo mắt lại, không hề hoảng loạn trước nguy hiểm.  

             "Giết người là phạm pháp đó, lệnh tử hình vẫn chưa được xóa bỏ, chứng tỏ dân thường không đấu được với quan lại. Tao chỉ là một người dân bình thường nên nào dám chứ", Long Thiên cười nhạt một tiếng, sau đó di chuyển họng súng, nhắm thẳng vào cánh tay của Đoàn Ân Long nói tiếp: "Nhưng mày nói xem tao có dám bắn phế cánh tay này không?"  

             Cho dù là người phụ nữ có kinh nghiệm xã hội phong phú như Hoàng Phương Phi lúc này tim cũng đập thình thịch, nguyên nhân là vì cô ta bằng này tuổi rồi những cũng chưa từng gặp cảnh tượng thế này bao giờ. Cô ta không dám thở mạnh, cẩn thận nhìn khuôn mặt vẫn bình tĩnh từ đầu đến cuối đó, trong ánh mắt toát lên sự lo lắng, kinh ngạc và cả chút si mê.  

             Có người đàn ông như thế này ở bên cạnh thì cảm giác an toàn cũng tăng lên!  

             Đoàn Ân Long giận dữ nói: "Mày có giỏi thì bắn đi, chỉ cần tao mất một sợi lông thôi tao sẽ bắt cả nhà mày phải đền mạng".  

             Long Thiên móc ống giảm thanh trong túi ra lắp vào, một tiếng phịch vang lên.  

             Hoàng Phương Phi chớp mắt.  

             Sắc mặt Đoàn Ân Long dần trắng bệch.  

             Chỉ là súng đã bắn lệch đi.  

             Rõ ràng là cố ý.  

             Long Thiên dường như nhớ ra chuyện gì, anh hỏi: "Mày họ Đoàn và đến từ thủ đô đúng không?"  

             Đoàn Ân Long có chút hoang mang, nhưng vẫn không thể hiện ra, anh ta cười lạnh nói: "Ở thủ đô còn có kẻ nào họ Đoàn dám mang khẩu 92 tốc độ cao này sao? Thế nào, sợ rồi à?"  

             Đoàng.  

             Lại thêm một phát súng nữa.  

             Phát súng này chính xác bắn trúng tay của Đoàn Ân Long, không một chút do dự.  

             Hoàng Phương Phi há hốc miệng, nhưng nhanh chóng che miệng lại, trong lòng như sóng cuộn biển gầm, sững sờ nhưng không dám phát ra âm thanh nào.  

             Đoàn Ân Long ôm vết thương cắn răng không kêu gào, thầm nghĩ hôm nay thật sự đã thua một vố đau rồi, đầu tiên là bị ăn một nhát dao, giờ lại ăn thêm một viên đạn, dường như tất cả những cay đắng trong hơn ba mươi năm qua hôm nay đã được nếm mùi rồi. Tất nhiên lúc này Đoàn Ân Long đã không thể coi Long Thiên như một người thanh niên bình thường được nữa, dù sao cũng chẳng có một kẻ lạnh lùng nào thấy việc bất bình ra tay cứu giúp mà trên người lại luôn mang sẵn ống giảm thanh cả. Nếu như Đoàn Ân Long không đoán nhầm thì trên người kẻ này lúc nào cũng mang theo súng.  

             Vốn dĩ cho rằng bản thân mang theo khẩu 92 là có thể khiến tên quần là áo lượt này phải quỳ gối xin tha mạng, nhưng không ngờ từ đầu đến cuối đều là bản thân nào là bị cho ăn dao trước mặt mọi người, bây giờ người ta lại còn chẳng kém gì như sát thủ chuyên nghiệp nữa chứ?  

             "Tao rất tò mò rốt cuộc mày chui từ đâu ra vậy? Là vì con đàn bà kia sao? Hay là do người khác cử mày đến?", Đoàn Ân Long đã không thể giữ được bình tĩnh nữa, gân xanh trên trán đã hằn hết lên.  

             "Một nửa là vì chị gái của tao, nửa còn lại là trút giận thay cho một tên ngốc", Long Thiên lạnh lùng nói.  

             Đoàn Ân Long hỏi: "Là tên nào?"  

             "Chẳng phải đã tới rồi sao?", Long Thiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng bao.  

             Một béo một gầy, một đẹp một xấu, chính là 'Trần Quán Hi' và Lữ mập.  

             Lúc Long Thiên mỉm cười nhìn 'Trần Quán Hi' thì anh ta cũng nhìn Long Thiên.  

             "Tiểu Hổ Tử?!"  

             “Chào, Tiểu Nam Tử".  

             "Sao cậu lại ở đây?"  

             "Nhớ cậu chứ sao".  

             "Nhớ cái rắm ấy!"  

             'Trần Quán Hi' chửi một câu rồi lao về phía trước, đúng lúc Đoàn Ân Long còn đang tưởng anh ta chạy lại đỡ mình thì hóa ra lại lao đến trước mặt Long Thiên chuẩn bị cho một cái ôm thật chặt.  

             Hoàng Phương Phi và Đoàn Ân Long trợn tròn mắt.  

             'Trần Quán Hi' không phải ai khác mà chính là tên trai bao Đạm Ngạo Nam trong đám bạn ngày xưa của Long Thiên, hay gọi là Tiểu Nam Tử. Hồi còn học cấp ba, hai người suốt ngày dính lấy nhau, vậy mà chớp mắt cái đã ba bốn năm không gặp rồi, nếu không phải thỉnh thoảng có trả lời thư của Tiểu Nam Tử thì Tiểu Nam Tử còn tưởng tên ngốc này đã chết ở nước ngoài rồi.  

             Long Thiên lùi về sau một bước, tránh cú vồ lấy của Tiểu Nam Tử nói: "Trong tay tôi có đồ chơi, cẩn thận cướp cò".  

             "Cậu cầm súng làm gì vậy?", vẻ mặt Tiểu Nam Tử hồ nghi hỏi: "Ồ, cái súng này quen quá, ôi, chính là khẩu 92 trên xe của tôi sao?!"  

             "Hả, cậu bắn anh vợ tôi chảy máu rồi à?", Tiểu Nam Tử kinh ngạc nói, thì ra tên ngốc này chính là người mà anh vợ mình muốn bắn chết.  

             "Lúc cậu viết thư cho tôi không phải cậu nói tên khốn này ức hiếp cậu sao? Tôi chọn ngày không bằng đúng ngày đến giúp cậu báo thù rồi đó", Long Thiên đùa giỡn nói.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Top Truyện Hay
Nhấn Mở Bình Luận