Đoàn Ân Long được đưa tới bệnh viện, Tiểu Nam Tử, Long Thiên, Hoàng Phương Phi và cả Lữ mập chọn một phòng hát khác, vào trong đó, nữ phục vụ liền đưa hai thùng bia lớn lên, không phải do Lữ mập keo kiệt, mà năm đó ở thủ đô bọn họ với cậu chủ lăn lộn cùng nhau, hiểu rõ hầu hết không ai thuộc tầng lớp hàng đầu ở thủ đô thích uống rượu ngoại và rượu trắng cả, theo lời Phong Ức Không nói, uống bia là sảng khoái nhất, rượu vang đỏ lại có vẻ đàn bà, chỉ riêng bia là vừa miệng nhất.
Tiểu Nam Tử bật nắp một chai rồi đưa cho Long Thiên, nói: “Tiểu Hổ Tử, tính ra đã 4 năm chúng ta chưa gặp nhau, tối nay kiểu gì đi nữa cũng phải không say không về”.
“Solo với cậu luôn, ai gục trước thì phải gọi người kia là bố”, Long Thiên cười ha ha cầm lấy chai bia.
Hai người chẳng nói chẳng rằng, cứ thế nốc cạn.
Tiểu Nam Tử châm một điếu thuốc đưa cho Long Thiên, sau đó tự châm cho mình: “Kể cho tôi xem mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì rồi, cậu đúng là được đấy, Đoàn Ân Long dù sao cũng là đặc công xuất ngũ, thế mà lại bị cậu xử đẹp trong một nốt nhạc, xem chừng giờ ngay cả tên mê võ đến điên khùng như Thái Ca cũng không phải là đối thủ của cậu rồi”.
Nhắc đến Thái Ca, Long Thiên chợt cảm thấy bất lực, chuyện của Lâm Chi Tử năm đó khiến cho hai người quay lưng với nhau, một này sau khi Lâm Chi Tử bị sát hại, Thái Ca một mình xông vào nhà họ Long, kéo Long Thiên đã một ngày không ngủ ra đánh một trận, lúc đó Long Thiên có thể nói là một tý năng lực phản kháng cũng không có, giống như con chó bị đánh gần chết nằm rạp trên đất không dậy nổi, ông cụ nhà họ Long không đành lòng, liền cho cao thủ nhà họ Long ra ngăn cản, nhưng tính cách cứng đầu của Long Thiên trỗi dậy, khiến người kia chẳng can nổi, đánh xong, Thái Ca chỉ nói một câu sau này ai đi đường nấy rồi bỏ đi, từ đó, Long Thiên không còn gặp lại Thái Ca nữa, mỗi lần gửi tin nhắn cho anh ta cũng đều như ném đá xuống biển.
Chuyện của Lâm Chi Tử không phải tai nạn ư? Không, trên đời này làm gì có tai nạn chết tiệt như thế, tất cả là do bản thân không đủ năng lực mà ra, cho nên Long Thiên không hề oán hận Thái Ca, trước giờ anh luôn oán trách chính mình, anh không có khả năng bảo vệ người con gái mình yêu thương, cũng không thể thực hiện được lời cam kết với anh em.
Ánh mắt Long Thiên trở nên ảm đạm, Tiểu Nam Tử chợt nhớ ra gì đó, nhả một làn khói, nói: “Năm đó Thái Ca chỉ làm chuyện mà mỗi người chúng ta đều muốn làm, Sơn Hổ, cậu không thể trách Thái Ca được”.
Long Thiên lắc đầu: “Tôi làm gì có tư cách, à mà, Tiểu Nam Tử, giờ tôi không còn là Long Sơn Hổ nữa, Long Sơn Hổ đã chết vào buổi tối hôm đó rồi, sau này đừng gọi tôi như vậy”.
“Tôi nghe chị Như Như nói rồi, giờ cậu tên là Long Thiên, cũng biết tại sao cậu lấy cái tên này, nhưng tôi vẫn thấy gọi Tiểu Hổ Tử thuận miệng hơn”, Tiểu Nam Tử vỗ vai Long Thiên: “Không nhắc mấy chuyện đau lòng nữa, uống thôi”.
Long Thiên châm thuốc: “Mọi người dạo này thế nào?”
Tiểu Nam Tử cười nói: “Cũng ổn, Tiểu Phong lên thiếu úy rồi, chắc một thời gian nữa là thành cán bộ cấp tiểu đoàn, không biết sau này có lên tướng được không, tới chừng con chúng ta lớn lên lỡ gây ra phiền toái gì bị nắm thóp, lúc đó gọi cuộc điện thoại cho chú Phong, liền có một đoàn quân giải phóng từ trên trời phi xuống, hà hà, thế thì oai biết bao”.
Long Thiên cười đùa: “Không mơ nổi tướng đâu, cứ cho là gia đình Tiểu Phong có quan hệ, thì nhanh nhất cũng phải mất nửa đời nữa, đương nhiên là kiểu thực quyền, nhưng thà dựa vào gương mặt trắng trẻo bô giai còn hơn, nhà họ Đoàn ở thủ đô cũng được tính là một trong năm nhà lớn nhất, nếu cậu có thể làm con rể nhà họ, chưa đến 30 tuổi là có thể hắc bạch song hành rồi, đến lúc đó đừng quên tôi đấy”.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!