Nhoáng cái đã hoàn thành xong hợp đồng đơn hàng năm mươi triệu tệ, đây là việc chưa từng có trong tiền lệ của tập đoàn Vương Thị. Dù là kỷ lục cao nhất của giám đốc bộ phận kinh doanh Hoàng Phương Phi cũng chỉ có đơn mười triệu tệ, hoàn toàn không thể so sánh với Long Thiên được. Hiện giờ không chỉ mỗi tầng mười hai mà ngay cả tập đoàn Vương Thị đều đang xôn xao cả lên.
Long Thiên lúc này mới phản ứng lại, anh cảm kích món quà lớn do chính Hoàng Phương Phi tặng này, người phụ nữ này cũng coi như có nghĩa khí, toàn bộ mấy đơn hàng mà Đoàn Ân Long xuống tay ký đều tính hết cho Long Thiên, tặng cho mình một món quà phải nói là một cơ hội thuận nước đẩy thuyền. Không thể không thừa nhận người phụ nữ này thông minh, biết tặng quà gì thì Long Thiên sẽ thản nhiên đón nhận, như vậy cũng tốt, đỡ phải gọi cho mấy người kia nữa để tránh việc phải nợ ân tình. Đặc biệt là cô công chúa Loli của nước nào đó, nếu như Long Thiên mở miệng nhờ vả thì lần sau gặp đoán chừng lại phải làm bạch mã cho cô ta cưỡi rồi.
Toàn bộ nhân viên của tầng mười hai đều nhìn Long Thiên, Chu Hòa Phong vẻ mặt kích động nói: "Lão đại, anh đúng là khiến chúng ta mát mặt quá!"
Thành viên của tổ hai ai cũng hí hửng, bây giờ có thể ngạo nghễ nhìn tổ ba rồi, dường như đơn hàng năm mươi triệu kia giống như sự tự hào của chính họ vậy. Ngược lại biểu cảm của các thành viên tổ ba giống hệt như Triệu Quang Lâm, nghẹn họng, cú vả này cũng thật mạnh mẽ, hơn nữa còn chưa đến hai mươi phút đã hoàn thành ký kết rồi, thực sự khiến họ không biết giấu mặt vào đâu, chẳng trách ngay đến cả sát thủ Hồng xưa nay không dễ đối phó cũng phải chịu thiệt trong tay của người này, đây không phải là người có thể dùng lẽ thường để miêu tả được.
"Không thể nào!", Triệu Quang Lâm gào lên cố vớt vát nói: "Đây là giả, đánh chết tôi cũng không tin hợp đồng này là thật!"
Tào Nghệ vẫn luôn không ưa Triệu Quang lâm nói: "Giám đốc Triệu, bộ hợp đồng này là do phòng kinh doanh gửi đến đấy, bên trên còn có chữ ký của giám đốc Hoàng, sao có thể giả được chứ, không tin thì anh tự mình đi kiểm tra đi. Nếu như là thật thì hi vọng giám đốc Triệu có thể thực hiện lời hứa, làm một tấm gương sáng cho chúng tôi noi theo".
Tào Nghệ còn cho thêm một nhát dao đau hơn này nữa, nhắc lại cuộc cá cược ban nãy của Triệu Quang Lâm.
Chu Hòa Phong cũng ra vẻ kỳ quái nói: "Giám đốc Triệu vẫn luôn là tấm gương của tầng mười hai chúng ta, làm gì có chuyện nuốt lời chứ, anh ấy tuyệt đối sẽ không khiến mọi người thất vọng đâu".
Mới sáng sớm ban nãy Chu Hòa Phong đã bị Triệu Quang Lâm mắng như tát nước vào mặt, lúc này có cơ hội để giậu đổ bìm leo thì tất nhiên không thể bỏ qua rồi. Triệu Quang Lâm hung hãn trừng mắt liếc xéo Chu Hòa Phong một cái, Chu Hòa Phong chó cậy gần nhà nên cũng quắc mắt lườm lại.
"Giám đốc Triệu, không phải anh nói sẽ khỏa thân chạy bộ sao?"
"Chúng tôi chuẩn bị điện thoại xong hết rồi, nhanh lên đi".
"Làm người không được thất tín, đây chẳng phải là đạo lý mà giám đốc Triệu suốt ngày dạy chúng tôi đó sao?"
Các nhân viên của tổ hai lần lượt a dua kích bác vào, sắc mặt của Triệu Quang Lâm càng lúc càng khó coi, đây chính là cái gọi là đâm lao thì phải theo lao, đến lúc này anh ta chỉ có thể nói: "Tôi xuống hỏi giám đốc Hoàng đã rồi tính".
Anh ta muốn mượn cớ để chuồn lẹ, Long Thiên nháy mắt ra hiệu, Phạm Thái Nhàn đứng đằng sau liền cản Triệu Quang Lâm lại nói: "Sao thế được, thực hiện lời hứa trước đã, đừng nghĩ đến việc bỏ chạy".
"Tôi đi hỏi đã, cậu đừng có cản", Triệu Quang Lâm xua tay nói.
"Tôi có thể giúp anh gọi điện hỏi", Long Thiên vui vẻ nói: "Giám đốc Triệu, đừng cố giãy dụa nữa, mọi người đều đang đợi đó, đừng làm mất hứng chứ".
Triệu Quang Lâm cười lạnh nhìn Long Thiên nói: "Tôi muốn đi, cậu có thể ngăn được tôi sao?"
Long Thiên khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, Triệu Quang Lâm vươn tay ra định đánh lén Phạm Thái Nhàn, nhưng Phạm Thái Nhàn vừa nãy bị ăn một cú đấm nên đã thông minh hơn, vội vàng lùi lại phía sau né tránh. Nhưng dù cho đã cách một khoảng rồi nhưng Triệu Quang Lâm vẫn quỷ mị bám đuổi truy sát, Phạm Thái Nhàn lớn tiếng chửi tên khốn này đúng là quá vô liêm sỉ, chẳng có chút phong thái của cao thủ gì cả.
Không đợi cho Phạm Thái Nhàn chửi hết câu, Triệu Quang Lâm đã đuổi đến trước mặt, đánh ra một quyền, nhìn vào tư thế có thể thấy kỹ năng rất thành thạo, một tay có nền tảng không dưới mười năm mà lại ra tay độc ác như vậy với một Phạm Thái Nhàn trói gà không chặt, đủ để thấy tên Triệu Quang Lâm này không có một chút phong độ của võ giả gì hết.
Phạm Thái Nhàn nghĩ mình sắp gặp họa rồi, chịu một đấm này chắc chắn sẽ rất đau đớn, biết vậy thì mấy năm nay không ăn chơi trác táng nữa mà theo học ông nội ở nhà vài món võ đạo thì đã tốt hơn rồi. Có chút công phu thì chắc chắn không đến mức gặp ai cũng phải bỏ chạy.
Đúng lúc mà tất cả mọi người đều đang tưởng rằng lần này Phạm Thái Nhàn chắc chắn sẽ bị đánh bay thì Long Thiên đột nhiên ra tay, tay trái của anh giữ chặt sau lưng Phạm Thái Nhàn, tay phải nắm lại trực tiếp đánh về phía trên quyền của Triệu Quang Lâm.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!