Nhà họ Phạm được xem là gia tộc đứng đầu Bắc Hải, Phạm Trọng Quyền là nguyên soái thời khai quốc, chinh chiến trên yên ngựa cả đời, mãi đến năm bốn mươi tuổi mới có Phạm Hải Trung, ông ta cũng phải đến ba mươi tuổi mới có đứa con trai duy nhất là Phạm Thái Nhàn, vì thế tính đi tính lại thì ông cụ cũng sắp hơn một trăm tuổi rồi, nhưng đừng nghi ngờ, chỉ cần một ngày ông cụ Phạm chưa ngã xuống thì nhà họ Phạm vẫn là một trong những dòng tộc lớn nhất Bắc Hải.
Thuở bé Long Thiên từng may mắn gặp được ông cụ, một tay luyện Bách Lôi quyền oai phong lẫm liệt, nghe nói mỗi lần ông cụ luyện quyền luyện cược thì trời đất lại biến sắc, tiếng sấm chớp vang trời, cả ông Công Tôn thường bế quan tu luyện cũng khen ngợi rằng chỉ có Phạm Trọng Quyền mới lọt được vào mắt xanh của ông ta, có thể thấy ông cụ nhà họ Phạm có võ nghệ siêu phàm.
Long Thiên muốn điều tra về gia thế của Phạm Thái Nhàn thì lại đơn giản quá, dù anh không điều tra thì Lữ xấu xa, chó săn số một của nhà họ Long dám giấu diếm gì anh chắc?
Vì thế Long Thiên cảm thấy hơi buồn bực, nhà họ Phạm nổi tiếng là gia đình có truyền thống võ thuật của Hoa Hạ, tại sao lại nuôi dạy ra một tên công tử bột tay trói gà không chặt như Phạm Thái Nhàn? Đó là lý do anh ra tay thử, kết quả cũng không vượt ra ngoài dự đoán, Phạm Thái Nhàn có được căn cơ của người học võ, tuy chỉ biết mỗi chiêu chạy trối chết nhưng tuyệt đối không phải là lại cà lơ phất phơ như những gì anh ta thể hiện với người ngoài.
Long Thiên là một người cẩn thận nên mới thử vậy thôi, không ngờ anh Phạm thích giả điên lại kể hết đầu đuôi câu chuyện ra, đó giờ Long Thiên luôn cố gắng tránh né những mặt tối trong các gia tộc lớn, suy cho cùng anh cũng đã tiếp xúc với một người trời sinh làm thần tướng là Phương Nhân Vương, ông ta quá bí ẩn, có thể nói đó là sự tồn tại chẳng khác gì Diêm Vương, ông ta nói người chết vào canh ba thì chắc chắn người đó không thể sống đến canh năm. Khi đó Cừu Đông Thanh chạy tới Quỷ Môn gây sự, ông ta cũng là người đứng ra giải quyết, có thể nói là dùng khí thế đẩy lùi được cô vợ nuôi từ bé đã ngấp nghé bước qua cấp bậc thứ ba của địa giai, chưa đánh đã thua.
Nên khi Phạm Thái Nhàn nói ra tất cả những điều đó, Long Thiên hoàn toàn không muốn nhảy vào vũng nước đục này, những gia tộc lớn đều đáng sợ, tất cả đều có một ông cụ sống hơn trăm năm tuổi bảo vệ tất cả các thành viên trong gia đình, dù Long Thiên có điểm xuất phát cao hơn người bình thường nhưng đụng độ với những nhân vật đó cũng chẳng có gì hay ho.
“Anh đi vả mặt ai là chuyện của anh, đừng lôi tôi xuống nước”, Long Thiên chỉ muốn bảo vệ cô vợ nhỏ của mình, khoát tay tay nói.
Anh và Phạm Thái Nhàn chỉ quen biết nhau được có một tuần, cũng được tính là bạn bè nhưng bảo anh phải giúp anh ta đi vả mặt đám danh gia vọng tộc lâu đời thì Long Thiên thấy không đáng và cũng không có tự tin, thôi thì mích lòng trước được lòng sau vậy.
Phạm Thái Nhàn vui vẻ nói: “Anh là đại ca tôi, anh không dạy cho tôi võ công thì làm sao tôi đi vả mặt mấy người đó được?”
Long Thiên tức giận nói: “Thế gia đình có truyền thống võ thuật lại không có mấy cuốn bí kíp hay chiêu thức gì à? Anh đi tìm ông cụ nhà mình có khi còn tốt hơn mấy món võ mèo cào của tôi ấy chứ”.
“Tôi cũng muốn lắm đấy, nhưng tôi cũng đã nói với anh rồi, ông cụ không cho tôi vào”, Phạm Thái Nhàn buồn rầu nói.
Long Thiên cười lạnh nói: “Đó là chuyện của anh”.
“Anh Thiên, anh lạnh lùng tàn nhẫn quá, tôi moi tim móc phổi ra với anh mà anh lại qua loa có lệ với tôi như thế ư?”, Phạm Thái Nhàn nói với vẻ mặt tổn thương.
Long Thiên châm một điếu thuốc nói: “ Phạm Thái Nhàn, nền móng của anh quá tệ, đừng nói là anh mà cả tôi bây giờ cũng không đủ tự tin để đụng tới đám người đó, trông chờ tôi dạy võ thuật cho anh thì chắc cả đời anh cũng không thể vả mặt ai được, chi bằng anh cứ ngoan ngoãn làm công tử bột, sống những ngày nhàn hạ thoải mái đi chứ cần gì phải tự chuốc lấy khổ, nếu muốn làm anh hùng thì chờ ông cụ nhà anh cảm thấy thời cơ đến rồi thì sẽ tự động sắp xếp thôi”.
Phạm Thái Nhàn thở dài nói: “Tôi cũng không muốn ép buộc anh, dù sao thì tôi cũng sẽ dùng sự kiên quyết và chân thành của mình để cảm hóa, đến một ngày nào đó anh sẽ đồng ý thôi. Nhưng tôi cảm thấy hơi tò mò, anh Thiên đang tập luyện môn võ nào thế? Và đã đến cảnh giới nào rồi?”
Long Thiên cười nói: “Bản thân tôi cũng không biết nữa là”.
“Anh Thiên, anh hơi quá đáng rồi nha”, Phạm Thái Nhàn uất ức nói.
Long Thiên lại nghiêm túc bảo: “Tôi không biết thật, đến giờ tôi vẫn chưa nghiên cứu đến những thứ đó”.
Long Thiên thật sự chẳng biết gì cả, anh phải trải qua rất nhiều lần sinh tử mới ngộ đạo đến cấp bậc võ giả này, thậm chí anh còn chẳng biết mình đã bước vào cấp bậc hoàng kim từ lúc nào, đúng là Quỷ Môn có rất nhiều công pháp để luyện nhưng Long Thiên chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ đó, hơn một trăm cách giết người thầy đã dạy anh chỉ là những thứ cơ bản nhất trong số kiến thức căn bản thôi, thần kì là tất cả để tự đều có cơ hội đến Quỷ Môn để tìm được công pháp thích hợp cho bản thân mình, nhưng vấn đề là Long Thiên không trải qua bước ngoặt đó, anh được đưa thẳng ra chiến trường.
“Vậy thì chắc anh có thể nói cho tôi biết anh luyện tập công pháp gì chứ hả?”, Phạm Thái Nhàn vẫn cố gắng theo đuổi đến cùng.
Long Thiên lắc đầu nói: “Tôi không có công pháp nào cả”.
Phạm Thái Nhàn cười nhạt, Long Thiên không tin tưởng anh ta một tí nào.
Long Thiên cười khổ, anh không có thật, lần nào anh nói người ta cũng không tin thì anh cũng hết cách rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!