Hành động lần này được quyết định tức thời, nhưng những ngày qua Long Thiên vẫn luôn ở bên cạnh Vương Lệ Trân, cho dù thỉnh thoảng anh không ở bên cạnh thì cũng có Tiêu Ngọc Phong, gần như không có khả năng ám sát Vương Lệ Trân. Nhưng hôm nay, một sự tình cờ mang đến một cơ hội tuyệt vời, bởi vì ghen tuông nên Long Thiên tự nhiên bỏ đi, chỉ còn lại một mình Vương Lệ Trân.
Ảnh Tử đã cải trang một lượt, cô ta tin rằng không có sự bảo vệ của Long Thiên, giết một Vương Lệ Trân yếu đuối chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Dù sao kể từ khi năm tuổi được đưa về nhà họ Tần, cô ta đã được huấn luyện để giết người, tuy rằng chỉ là một võ giả mới bước vào cấp Hoàng, nhưng kỹ thuật ám sát thì không thua kém bất cứ một sát thủ chuyên nghiệp nào.
Cô ta là tử sĩ của Tần Tung Hoành, cái gọi là tử sĩ chính là kẻ bán mạng cho chủ nhân. Kể từ khi hiểu chuyện đã là như thế, nếu không có cậu chủ thì cô ta đã chết đói ngoài đường từ lâu rồi. Trong mùa đông giá rét, cô ta suýt thì chết cóng, chính Tần Tung Hoành đã bế cô ta về, cho cô ta uống canh nóng và giúp cô ta sống sót, vậy nên cái mạng này của cô ta chính là của Tần Tung Hoành.
Tần Tung Hoành chưa bao giờ yêu cầu Ảnh Tử báo ân, tất cả đều là do cô ta tự quyết định. Cô ta sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì vì Tần Tung Hoành, bao gồm giết người hoặc đánh đổi tính mạng.
Nắm chặt khẩu súng Glock cỡ nhỏ, Ảnh Tử định sẽ giết Vương Lệ Trân chỉ trong một phát đạn.
Vương Lệ Trân vẫn không phát hiện ra điều gì. Trước khi Long Thiên tới, Vương Tu Thân luôn đi theo bảo vệ cô, một người con gái trong giới kinh doanh như cô không có trực giác về nguy hiểm. Cô chỉ thản nhiên mở cửa xe ra, tối nay cô định lái xe vi vu sau khi uống rượu để xả stress. Tên Long Thiên đó đúng là đáng giận, không có ý thức tự giác của một vệ sĩ gì cả, thậm chí Vương Lệ Trân còn nghĩ, tối nay cô xảy ra chuyện gì luôn đi, để anh áy náy và hối hận.
Nguy hiểm rình rập bốn phía. Ảnh Tử kiểm soát rất tốt, đến tận khi khẩu súng giơ lên, sát khí trên người mới bộc phát ra. Chỉ cần giết người phụ nữ này, cậu chủ sẽ có được những gì cậu ấy muốn. Với suy nghĩ như thế, Ảnh Tử không hề do dự, định bụng bóp cò ngay.
Đúng lúc này, Vương Lệ Trân ngẩng đầu lên, nhìn vào gương chiếu hậu bên trái và thấy một người đeo khẩu trang đang chĩa súng vào mình. Cô sợ đến mức tỉnh rượu, đang định hét toáng lên.
Xoẹt!
Một viên đá từ đâu bay tới, đập thẳng vào cổ tay của Ảnh Tử, khiến khẩu súng ngắn cỡ nhỏ ấy rơi xuống mặt đất. Lực trên viên đá rất lớn, Ảnh Tử ôm cổ tay phải, nhìn về phía vừa bị công kích.
Một bóng người bất ngờ xuất hiện, như một con báo ẩn núp trong bóng tối và chạy xộc ra cắn giết con mồi. Theo bản năng, Ảnh Tử lùi về phía sau, nhưng vẫn không kịp nữa rồi. Ngay khi cô ta lùi lại, phần bụng đã phải chịu một cú đấm, lực mạnh đến mức lõm cả vào, máu tươi nhuốm đỏ khẩu trang.
Không chỉ Ảnh Tử ngạc nhiên, mà ngay cả Vương Lệ Trân cũng cảm thấy chấn động. Nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ấy, bao cảm xúc đan xen trong lòng. Bóng người kia vẫn không dừng lại, như thể quyết tâm phải giết chết đối phương, giống với cuộc giết chóc hoang dã nhất ở trong rừng rậm, lao thẳng về phía chú cừu nhỏ ở đằng kia.
Vừa đụng độ đã yếu thế hơn, Ảnh Tử không có ý định dây dưa. Cô ta nhanh chóng lùi về phía sau, chỉ mong có thể kéo giãn khoảng cách để có thời gian chạy trốn. Cho dù thất bại thì cô ta cũng không thể rơi vào tay đối phương được, nếu không sẽ gây bất lợi cho cậu chủ.
Nhưng đối phương hoàn toàn không để cô ta có cơ hội ấy, tay phải giương lên, nắm đấm ẩn chứa chân khí hùng hồn lại vung ra, hiển nhiên là rất quyết tâm. Phải hứng chịu một đấm ấy, đừng nói là cấp Hoàng, ngay cả cao thủ cấp Huyền cũng sẽ hộc máu ngã xuống đất, Vương Chấn Đào bên cạnh Vương Tu Thân chính là một ví dụ.
Một tay mơ mới bước vào cấp Hoàng như Ảnh Tử sao có thể chịu được cú đấm ấy. Nếu là ám sát thì cô ta còn có cơ hội lẩn trốn, nhưng bây giờ đang đánh nhau trực diện, so bì võ thật thực sự, đây luôn là sở đoản của Ảnh Tử.
Không có kỳ tích, cũng không xảy ra chuyện gì ngoài dự liệu, Ảnh Tử phải hứng nguyên cả cú đấm ấy, thân thể bay ngược về phía sau như một con diều đứt dây, ngã cái rầm xuống mặt đất và không thể đứng lên được nữa.
Người vừa xuất hiện chính là Long Thiên. Anh không hề rời đi, mà thủ sẵn ở bãi đỗ xe, chờ con mồi tự dâng tới miệng. Nếu anh là Tần Tung Hoành thì cũng sẽ ra tay vào thời điểm này. Hiển nhiên là Long Thiên đã thành công, quả thực là đối phương đã cử người tới, như vậy thì cũng có thể biết kẻ đã cử Hoàng Trung Nghĩa tới là ai.
Ảnh Tử chống tay xuống đất, cô ta muốn đứng lên, nhưng Long Thiên đã đứng trước mặt cô ta, cúi đầu nhìn cô ta nói: “Gọi Tần Tung Hoành tới đây, tôi sẽ tha mạng cho cô”.
Ảnh Tử nhìn chằm chằm vào Long Thiên, đến lúc này cô ta cũng đã hiểu ra, tất cả chỉ là trò tương kế tựu kế của người đàn ông này. Anh đã hoài nghi cậu chủ từ trước, vì thế mới bày ra kế “vườn không nhà trống”, sau đó lại gậy ông đập lưng ông, thua một cao thủ ngầm, Ảnh Tử không có lời nào để nói, nhưng không thể làm liên lụy đến cậu chủ được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!