Vương Manh Manh đang hoang mang, trông thấy cảnh này thì trợn tròn mắt, ngạc nhiên không dám tin, cái tên thư sinh hồi nãy uống rượu cùng mình trông không hề ác độc chút nào, sao vừa đi vệ sinh xong quay lại liền như phát điên, cực kỳ độc ác, gần như đánh chết người, đúng là cùng một giuộc với Long Thiên, chả có ai bình thường.
Vương Lệ Trân giờ đã hiểu câu vừa nãy của Long Thiên, thế nên không hề tiến lên ngăn cản khi anh chuẩn bị đứng lên, mà chỉ ngầm đánh mắt với Diệp Yêu Tinh, một người coi quán bar là nhà như Diệp Yêu Tinh chẳng lạ gì mấy cảnh gây gổ này, lập tức biết phải xử lý ra sao, mặc dù đã từng gặp người ở bàn đối diện mấy lần, nhưng tất nhiên họ không thể so với đám người Long Thiên, cho dù cô ta không nể mặt Tiêu Ngọc Phong thì cũng phải nể mặt bạn thân của mình, có điều Tiểu Nam Tử quá nặng tay, chuyện xảy ra tối nay có lẽ không thể giải quyết trong hòa bình được.
Chưa đợi cô ta lên tiếng, Long Thiên và Tiêu Ngọc Phong cùng đi tới chỗ bàn bên kia, Diệp Yêu Tinh suy nghĩ một lúc, rốt cuộc chẳng dại gì đi làm sứ giả hòa bình lo chuyện bao đồng, ngồi im coi như không thấy gì, nhẩm tính đợi họ đánh một lúc rồi hẵng ra mặt khuyên can, thế là sẽ không đắc tội với bên nào.
Tiểu Nam Tử thật sự phát điên rồi, đánh nặng như vậy ai đỡ cho nổi, tội nghiệp tên kia chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới, còn chưa xơ múi được gì đã bị người ta đánh cho máu me đầy người ngã rạp xuống bàn, đầu váng mắt hoa, trong lòng đau khổ, không hiểu sao người kia lại đánh mình kinh khủng đến như vậy.
Ba người còn lại trên bàn đều sững sờ, cho đến khi thấy bạn của mình sắp chết rồi mới phản ứng lại, mặc dù đối phương ra tay có phần độc ác, nhưng vẫn chưa dọa được bọn họ, đều là mấy thanh niên bốc đồng hiếu chiến, thật sự tưởng rằng cầm cái chai vỡ là có thể thiên hạ vô địch rồi ư?
“Mẹ kiếp, xử nó!”
Cũng chả hiểu sao lại chọc vào tên điên này, một tên đầu đinh hét lớn, cầm đại chai rượu trên bàn định trả thù cho bạn mình, hai tên còn lại không có nghĩa khí chẳng hề xông lên trước giúp đỡ, vừa đứng dậy liền khựng lại, chỉ một động tác nhỏ như thế đã khiến hiện trường biến thành cục diện như sau: một tên đầu đinh hết lòng vì bạn một thân một mình xông lên trả thù một cách rất nghĩa khí.
Kẻ lỗ mãng mà nói chuyện nghĩa khí này nọ đa phần không có kết cục tốt đẹp, đây là kinh nghiệm do người đi trước đúc kết cả đời mà ra, tên đầu đinh cầm chai rượu lao lên, còn chưa kịp đến chỗ Tiểu Nam Tử đã bị một người khác ngáng chân ngã sõng soài trên ghế, Tiêu Ngọc Phong không chút niệm tình giơ chân dẫm lên mặt tên đó, rồi nhìn về phía hai người còn lại nói: “Chơi nữa không?”
Hai tên kia nhìn nhau, rồi lại nhìn sang tên điên mắt đỏ ngầu kia, một người bạo gan hơn lên tiếng hỏi: “Người anh em, chết tiệt, đánh người cũng phải có lý do chứ?”
Tiểu Ngọc Phong di di gót giày lên đầu tên đầu đinh, mặt mày cau có: “Chúng mày đủ tư cách hỏi tao là ai à?”
Hai tên đần ra, ngông cuồng đến thế là cùng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!