Tiểu Nam Tử sững sờ một lát rồi cười nói: "Không phức tạp như cô nghĩ đâu, dù cho Tiểu Hổ Tử có là một tên nghèo kiết xác thì tôi vẫn coi cậu ấy như anh em, chuyện này không liên quan gì đến việc có tiền hay không. Trên đời này đàn ông không vì tiền hay phụ nữ mà đâm sau lưng anh em không nhiều. Nếu như nhất định phải nói tại sao lại thân thiết với cậu ấy đến vậy thì chính là vì Tiểu Hổ Tử có quá nhiều ưu điểm mà tôi không có, khả năng kiềm chế, sự kiên trì, và cả sự cố chấp đạt được mục tiêu mà cậu ấy đã chọn. Trong cái nhóm nhỏ đó của tôi, tôi là người nghèo nhất, Phong Ức Không là người hay rao giảng nhất, anh Thái là người bướng bỉnh nhất, nhưng tôi chắc chắn, nếu như chúng tôi đều gặp phải khó khăn thì người bình tĩnh nhất lại là Tiểu Hổ Tử. Trước đây tôi đã từng đùa rằng nếu Tiểu Hổ Tử mà là con gái thì nhất định phải cưới về, thật ra nói ngược lại nếu tôi mà là phụ nữ thì chắc chắn cũng muốn gả cho cậu ấy".
Trương Lâm thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Làm bạn với những cậu ấm cô chiêu như Long Thiên và Phong Ức Không có mệt không?"
Tiểu Nam Tử vẻ mặt không để tâm, có chút mù mờ hỏi: "Mệt?"
Trương Lâm tự giễu một tiếng nói: "Là do em nghĩ nhiều rồi, nói thật lòng đi, anh có hận em không?"
"Trước đây ít nhiều cũng có một chút, nhưng bây giờ hết rồi", Tiểu Nam Tử thật thà trả lời.
Đối với chuyện đã lỡ, tốt nhất nên cố gắng chúc phúc, câu nói này là do Tiểu Hổ Tử đã dạy anh ta, Tiểu Nam Tử vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Hơn nữa nghĩ kỹ lại thì Trương Lâm không làm gì có lỗi với anh ta, giữa một người là con nhà triệu phú và một người là con nhà nghèo, nếu anh ta là Trương Lâm thì cũng sẽ chọn vế trước, có thể lúc mới đầu thì còn có suy nghĩ oán hận, nhưng sau này hoàn toàn đã không còn nữa, chỉ là có một chút khúc mắc mà cả đời cũng không nói ra được.
Ánh mắt Tiểu Nam Tử ôn hòa, cũng không còn ra vẻ hút thuốc thâm trầm như hồi còn trẻ lông bông nữa, hơn nữa giờ anh ta cũng không nghiện thuốc nữa, không hút cũng chẳng sao, chỉ là lúc ở cùng với Trương Lâm vẫn cảm thấy nếu không tìm việc gì đó làm thì sẽ có chút không được tự nhiên.
Trương Lâm nhìn Tiểu Nam Tử chậm rãi nói: "Anh biết không? Tại sao lúc đó em lại hẹn hò với anh, ngoài việc anh đẹp trai ra thì bởi vì anh dường như giống một đứa trẻ vĩnh viễn không lớn được, ở bên anh không cần phải lo lắng anh sẽ làm tổn hại đến em. Em và anh giống nhau, đều là con nhà nghèo, nhưng lại có chút kiêu ngạo, người như vậy sẽ càng dễ đi nhầm đường, em chính là một ví dụ, muốn dựa vào đàn ông để hóa phượng hoàng. Cuối cùng điều quan trọng nhất cũng đã đánh mất, cả người lẫn vật chất đều trắng tay, nói cho cùng chẳng qua cũng là tự làm tự chịu".
Tiểu Nam Tử do dự một lát, rồi nhẹ nhàng nói: "Trương Lâm, cho dù cô thấy tôi mạnh miệng hay không, nhưng tôi muốn nói một câu, ai mà chẳng có lúc làm sai, cũng không cần phải sợ đi nói xin lỗi ai, nhưng đừng vì bất cứ ai mà thay đổi mình, tự mình cảm thấy sống ổn là được. Nếu như thật lòng thích ai thì hãy tình nguyện hi sinh vì người đó, nhưng cũng phải để bản thân được vui vẻ".
Trương Lâm cúi gằm mặt, giữ vẻ trầm mặc. Điện thoại của Tiểu Nam Tử vang lên không đúng lúc, là Đoàn Ân Khiết gọi tới, Tiểu Nam Tử không tránh mặt Trương Lâm, mà trực tiếp nghe điện thoại: "Vợ à? Nhớ anh sao? Có thể anh sẽ phải ở lại Bắc Hải mấy hôm, ừ, xong chuyện anh sẽ về ngay, anh biết em muốn ăn mấy món đặc sản ở đây, anh hứa sẽ mang về cho em, em ngủ sớm đi, anh yêu em".
Cúp điện thoại xong, Tiểu Nam Tử dập thuốc, Trương Lâm ngẩng đầu lên nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc nói: "Về đi, em tự về được rồi".
Tiểu Nam Tử cũng không nói sẽ đưa cô ta về, bởi vì anh biết trường hợp gặp mặt thế này sau này sẽ không có nữa, anh chỉ đứng dậy nói: "Sau này kết hôn nhớ gửi thiệp mời cho tôi, tôi nhất định sẽ cố làm ra vẻ giàu có, gửi lì xì thật dày đấy".
Trương Lâm nheo mắt, vẫy tay nói: "Được rồi, biết rồi".
Tiểu Nam Tử trực tiếp rời khỏi bãi đỗ xe, không tới lái chiếc Ferrari kia nữa, anh không muốn khoe mẽ gì cả, năm đó anh và Trương Lâm đã nợ nhau một lời tạm biệt, anh chỉ muốn hoàn thành cái nghi thức này mà thôi, nhiều hơn cũng không có nữa. Trực tiếp rời khỏi bãi đậu xe, tất cả những gì mà anh có bây giờ là một thế giới giống như thế giới của cô ta, nhưng gì đã qua thì cứ để nó qua.
Đột nhiên anh dừng bước, quay lại làm mặt xấu nói: "Sau này ai bắt nạt cô, thì cứ gọi Tiểu Nam Tử sẽ tới đánh hắn".
Trương Lâm ngẩn người ở đó, cúi gằm mặt, nước mắt lã chã, cảm giác như mình đã bỏ lỡ một mặt khác của đời người vậy.
"..."
Ở diễn biến khác, Lữ mập vừa đi ra khỏi quán karaoke Huy Hoàng liền ôm lấy cái cột điện nôn thốc nôn tháo, đây gần như là chuyện tối nào cũng diễn ra, quán karaoke Huy Hoàng có thể trở thành quán karaoke lớn nhất ở Bắc Hải thì không thể không lo liệu đầy đủ quan hệ cả chính lẫn tà. Lữ mập ban đầu ngoài việc gọi đàn em cầm dao đi chém người ra, thì một nửa sản nghiệp có được đều là nhờ trên bàn nhậu cả. Đêm nay chủ tịch thành phố dẫn theo một đám quan lại cấp tỉnh tới kiểm tra, Lữ mập đương nhiên phải tiếp đón rồi, rượu tây trộn với bia rồi cả rượu trắng, uống một đống tạp nham thế mà không nôn ra mật xanh mật vàng mới lạ.
Sau khi nôn thốc nôn tháo xong, Lữ mập mới lảo đảo đứng thẳng người lên, trên phố không một bóng người, ông ta đột nhiên híp mắt lại, một chiếc Honda Arcord khá bắt mắt không có biển số dừng trước mặt Lữ mập.
Trương Tử Thành bước từ trên xe xuống đứng trước mặt ông ta cười lạnh nói: "Lữ mập, cậu chủ nhà tôi có lời mời".
"Không đi", Lữ mập không chút do dự trả lời.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!