Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên (FULL)

Lưu Công Cẩn đang nhìn xa xăm đột nhiên thu lại tâm trạng, nhìn thanh kiếm gỗ đặt bên cạnh, rồi nhìn Mã Tiêu Tiêu nói: "Tiêu Tiêu, em về phòng làm bài tập đi, anh có việc cần xử lý một chút".

"Chuyện gì vậy ạ?", Mã Tiêu Tiêu nghi ngờ hỏi.

Lưu Công Cẩn nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Anh hỏi em nhé, nếu như em giúp một người làm một việc, ví dụ như việc cướp đoạt gì đó, nhưng vì rất nhiều lý do, không cướp được đồ, mà ngược lại còn khiến anh chị em của người đó chịu thiệt, nếu như em là người đó thì em sẽ làm gì?"

"Cướp bóc không tốt, sẽ bị cảnh sát bắt đấy", Mã Tiêu Tiêu nghiêm túc nói.

Lưu Công Cẩn nói: "Thế nên anh mới nói là nếu như".

"Nếu như em là người đó thì nhất định sẽ rất tức giận mà tìm đến nhà", Mã Tiêu Tiêu trả lời.

Lưu Công Cẩn vui vẻ đáp: "Đúng thế, chẳng phải đã đến rồi sao?"

Nói đến đây, cửa nhà hàng bị đẩy mở ra, Đỗ Thiên Cương đi trước, sau lưng có hai vị khách khanh hộ tống, như những gì Lưu Công Cẩn nói, người đến không có ý tốt. Toàn bộ người nhà họ Đỗ phái tới đều đã chết trong trận chiến Tử Kim Sơn, chỉ có mình Lưu Công Cẩn sống sót, Lưu Công Cẩn là người do nhà họ Thích phái tới để giúp nhà họ Đỗ, Đỗ Thiên Cương vẫn luôn không tin tưởng đối phương, trận chiến như vậy mà chỉ có một mình đối phương sống sót, đương nhiên Đỗ Thiên Cương cho rằng Lưu Công Cẩn đã hợp tác với Long Thiên bày mưu gì đó. Mặc dù ông ta nghe lời ông cụ tổ nhà họ Đỗ, nhẫn nhịn không đến tìm Long Thiên gây sự, nhưng không có nghĩa ông ta không thể tìm Lưu Công Cẩn để tính sổ.

Cũng may mấy ngày trước đã liên lạc với nhà họ Thích, vị cao thủ kiếm tông nhà họ Thích đã quy ẩn kia cũng không có ý định bao che cho đồ đệ của mình, mà mặc kệ không quan tâm, nói cách khác, Lưu Công Cẩn hiện nay đã trở thành đồ bỏ đi rồi, có xảy ra chuyện gì thì nhà họ Thích cũng không can thiệp vào. Đỗ Thiên Cương vừa hay có chỗ để trút hận.

"Cậu Lưu, cậu thật biết giấu mình đó, tôi đã phải tốn không ít tiền và thời gian mới có thể tìm ra được nơi này", Đỗ Thiên Cương cười lạnh nhìn Lưu Công Cẩn. Đỗ Sĩ Nguyên là con trai độc nhất của ông ta, khó khăn lắm mới nuôi lớn được như vậy, kết quả lại chết oan chết uổng, Đỗ Thiên Cương đương nhiên đau lòng. Mấy ngày nay, sự đau thương này đã chuyển thành lửa hận, hừng hực thiêu đốt hướng về nhà họ Long.

Vẻ mặt Lưu Công Cẩn bình thản nói: "Đỗ Thiên Cương, ông đừng nói những lời khách sáo đó, có phải đã bàn bạc xong xuôi với ông già đó mạng của tôi cứ tùy ý xử lý đúng không? Cho nên mới tìm đến nơi thế này".

Lưu Công Cẩn nói thẳng vào vấn đề, bởi vì cậu ta hiểu tính cách của ông già đó hơn ai hết. Lúc cậu ta đi du lịch vòng quanh thế giới đã gặp được ông già kỳ quái này, lúc đó ông già nhìn thấy tư chất của Lưu Công Cẩn không tệ, bất chợt nổi hứng dạy cho cậu ta vài kiếm, rồi sau đó sai Lưu Công Cẩn giết vài người giúp mình. Long Thiên là người thứ chín, Lưu Công Cẩn chưa từng hỏi ông già tại sao lại giết những người đó, ông già cũng chưa từng hỏi cậu ta học kiếm thuật để làm gì. Thay vì nói hai người là quan hệ sư đồ, thì chi bằng nói rằng là quan hệ lợi dụng lẫn nhau thì đúng hơn.

Cho nên cho dù biết rõ đã định trước trở thành kẻ bỏ đi, nhưng Lưu Công Cẩn cũng không hề cảm thấy khó chịu, bởi vì từ lâu cậu ta đã nhận ra thế giới này đều là sự trao đổi dựa trên cái giá phải trả, anh bỏ ra thứ gì thì sẽ đạt được thứ tương xứng như thế, anh làm sai điều gì thì sẽ bị trừng phạt như vậy, đó là lẽ đương nhiên thôi. Cậu ta chính là một người như vậy, làm sai chuyện gì hay làm chuyện ngu ngốc nào cũng tuyệt đối không hối hận với quyết định của mình, cố chấp làm theo ý mình. Cũng vì thế mà kiếm của cậu ta mới mạnh mẽ như vậy, bởi vì trong mỗi đường kiếm đều không có một chút do dự nào.

Nếu đã bị vạch trần thì Đỗ Thiên Nghị cũng không giả vờ giả vịt nữa, gỡ bỏ mặt nạ xuống, dữ tợn nói: "Lưu Công Cẩn, cậu vì bảo toàn mạng sống của mình mà lại đi cầu xin kẻ địch, loại người bất trung bất nghĩa như cậu có chết cũng không tiếc, tôi chỉ thay ông Thích thanh lý môn hộ thôi!"

"Thế này nên tôi mới không thích những người xuất thân từ các gia tộc lớn như các ông, ai cũng mở miệng là nói đạo lý, nhưng rõ ràng chỉ vì trút giận mà có thể tự biên tự diễn ra lý do nhằm giữ thể hiện cho mình, rõ ràng là nhân vật phản diện nhưng lại cứ làm ra vẻ như nhân vật chính diện, quá giả tạo, quá ghê tởm", Lưu Công Cẩn chán ghét nói.

Đỗ Thiên Cương giận tím mặt, không cần đợi ông ta mở miệng, vị khách khanh nhất đẳng phía sau bước ra một bước, Lưu Công Cẩn giơ tay lên ra hiệu bảo hắn đợi một chút, người đó mặc dù có chút bực bội nhưng vẫn làm theo. Lưu Công Cẩn đặt kiếm gỗ lên quầy lễ tân, ngồi xổm xuống trước mặt Mã Tiêu Tiêu đang trợn tròn mắt nhưng không hề sợ hãi nói: "Cảnh tượng tiếp theo có chút máu me, không phù hợp cho trẻ em nhìn thấy, em về phòng trước đi được không?"

Mã Tiêu Tiêu phản đối nói: "Em không phải trẻ con, em còn có ngực rồi, bây giờ đã là phụ nữ rồi, là phụ nữ!"

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận