Thanh kiếm vẫn luôn trường tồn và linh hồn của thanh kiếm là bất diệt.
Lưu Công Cẩn nhắm mắt lại để tĩnh tâm, cảm nhận sự di chuyển của kiếm khí.
Hai tên cao thủ của nhà họ Đỗ thật sự không thể phân biệt được tên tiểu quỷ trước mặt là đang cố làm ra vẻ cao thâm hay là thực sự có năng lực, nhưng đã nhận được mệnh lệnh, bọn họ nhất định phải giết người. Nếu đã phụ thuộc vào nhà họ Đỗ thì bắt buộc phải bỏ ra những lợi ích tương ứng. Chẳng có nhà nào lại đi nuôi không kẻ thích nhàn hạ cả.
Một tên cao thủ trong đó, tay hắn hóa thành một chiếc rìu khổng lồ to gấp đôi thân mình rồi lao thẳng về phía Lưu Công Cẩn, không quan tâm tên nhãi kiếm gỗ này có lợi hại hay không, cao thủ cấp Địa sẽ lấy chân khí hóa đao mà đọ sức. Nếu tên nhãi trước mặt thực sự đến cấp độ này, tại sao cậu ta lại phải cầm một thanh kiếm gỗ chứ, vậy theo suy nghĩ của hắn, cậu ta chẳng qua là một võ giả chưa đạt tới cấp Địa, hoặc cùng lắm mới chỉ đạt được một nửa cấp Địa mà thôi, điều này hoàn toàn là hai chiều hướng khác nhau đối với một cao thủ cấp Địa hạ phẩm chính thống như hắn.
Chiếc rìu khổng lồ ập đến, Lưu Công Cẩn vẫn nhắm mắt tĩnh tâm như cũ, nhưng cơ thể lại di chuyển, chân trái cậu ta lùi lại một bước, tránh được một rìu tưởng như bình thường nhưng lại tiềm ẩn luồng chân khí chuyển động này một cách dễ dàng.
Tên cao thủ cấp Địa hạ phẩm ồ lên một tiếng, hắn ngạc nhiên khi thấy tên nhãi kiếm gỗ này lại có thể tránh được đồn tấn công cuả mình, nhưng rất nhanh sau đó vung lên nhát rìu thứ hai, thứ ba...
Sau mười nhát rìu liên tiếp, Lưu Công Cẩn đã lui được mười bước, vẫn né tránh một cách ung dung, tên cao thủ cấp Địa hạ phẩm kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể chấp nhận việc đối phương chơi mình như thế, lập tức gào thét lên: “Tên nhãi, hãy đi chết đi!”
Chiếc rìu khổng lồ cắt ngang người trên không, chân khí tạo thành một cơn cuồng phong lật tung hết bàn ghế của nhà hàng Bắc Uyển. Đủ thấy được uy lực của chiếc rìu, hắn vừa vung chiếc rìu khổng lồ lên thì bóng dáng của Lưu Công Cẩn liền biến mất, trong lúc tên cao thủ cấp Địa hạ phẩm này đang vô cùng tự đắc vì cho rằng mình đã đánh nhào được đối thủ thì đột nhiên cảm thấy chiếc rìu khổng lồ trong tay trở nên nặng nề hơn rồi rơi bịch xuống đất, phát ra một âm thanh cực lớn.
Đương nhiên, sàn nhà làm bằng bê tông không thể chịu được trọng lực của chiếc rìu khổng lồ này, lập tức xuất hiện nhiều vết nứt!
Lưu Công Cẩn không bị đánh nhào mà là dùng cả hai chân giẫm lên chiếc rìu khổng lồ đó, giữ nguyên tư thế một tay đỡ kiếm, tay kia cầm kiếm, cử chỉ nhẹ nhàng, tà áo bay bay trước gió, đồng thời mở mắt ra nhẹ giọng nói: “Lục kiếm, hừng đông!”
Thanh kiếm gỗ cuối cùng đã chịu bay ra khỏi vỏ.
Trong khoảng thời gian này, năng lượng kiếm khí tán loạn trên không trung đột nhiên hội tụ vào nhau, dường như cả không trung đều trở nên chậm lại.
Nó giống như mặt trời vừa mọc, chiếu sáng vạn vật trên khắp thế gian.
Tựa như có thể dời núi lấp biển, kiếm khí theo đường kiếm đó mà tuôn trào ra.
Tên cao thủ cấp Địa hạ phẩm chợt kinh hoàng, chỉ cảm thấy thân thể như bị xé tan tác.
Nát vụn hoàn toàn.
Thân thể bị chém thành chín chín tám mươi mốt mảnh, mỗi mảnh không quá nhiều, cũng không quá ít, thậm chí bởi vì kiếm khí quá nhanh mà dẫn đến máu thịt cũng không kịp tách ra, chúng được hội tụ lại với nhau rồi phân tán.
Đương nhiên, hiện tượng này chỉ là trong một tích tắc, ngay sau đó máu bao trùm cả không trung, hết sức kỳ quái.
Tên cao thủ cấp Địa hạ phẩm này đã bị kiếm khí nghiền nát trước khi hắn kịp sử dụng những gì đã học được trong đời, trước khi chết, không có lấy một mảnh da nào còn nguyên vẹn, vô cùng thê thảm!
Da thịt rơi xuống đất như mưa, sắc mặt Lưu Công Cẩn tái nhợt, nhát kiếm đó gần như dùng cạn kiệt năng lượng trong cơ thể cậu ta, cửu kiếm đó do ông cụ Thích chỉ dạy, Lưu Công Cẩn chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng ngũ kiếm, nếu dùng từ ngũ kiếm trở lên thì sẽ tốn khá nhiều sức lực, lý do cậu ta giết ngay khi vừa xuất chiêu chính là muốn răn đe, khiến đối thủ thấy sợ mà rút lui. Dù gì thì Lưu Công Cẩn cũng không có cách nào chống lại cả ba cao thủ cấp Địa cùng một lúc được.
Có điều làm sao chút tài vặt đó của cậu ta có thể qua mắt được một con cáo già như Đỗ Thiên Cương chứ. Chỉ với một tên cao thủ thôi đã có thể khiến Lưu Công Cẩn lâm vào tình trạng kiệt sức trong phút chốc. Cuộc mua bán này quả là hời.
Đỗ Thiên Cương đứng nguyên tại chỗ, không hề hoảng sợ vì cái chết thảm của tên cao thủ kia, mà thản nhiên nói: “Làm phiền ông Nghiêm phải ra tay rồi”.
Lão già một tay được gọi là ông Nghiêm chỉ gật đầu, sau đó tiến đến một bước, nhẹ nhàng đưa lòng bàn tay ra chưởng một phát, sàn nhà trước mặt Lưu Công Cẩn liền hằn lên một vết nứt sâu bằng hai thước.
Nhìn thấy mà kinh hoàng một phen.
Lưu Công Cẩn bay về phía sau, đồng thời tranh thủ thời gian để điều chỉnh khí huyết của mình, cậu ta vẫn nắm chặt thanh kiếm gỗ trong tay để ngăn chặn đòn tấn công bất ngờ của đối thủ.
Chỉ thấy người đàn ông một tay mặc áo choàng đen bước nhanh đến, giơ cánh tay ngang ra, nhẹ nhàng ấn vào tay đang cầm kiếm của Lưu Công Cẩn, tay áo trống còn lại đung đưa trước gió, liền hất Lưu Công Cẩn bay văng lên không trung lần nữa.
Lưu Công Cẩn ở trên không trung phun ra một ngụm máu, không còn chút sức lực rơi xuống đất như thể cánh diều không có gió.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!