Lưu Công Cẩn trừng mắt quát: "Còn cười nữa, không có răng rửa thì ghê gớm lắm đấy à?!"
Mã Kiếm không cười nữa, tên nhóc này thật đáng ghét, ông ta có chút hối hận vì đã ra tay rồi, quay người nhìn cô con gái cưng trên tầng hai hỏi: "Con gái, hay là con nghĩ lại đi, hôm nào gọi thằng nhóc Dương Tử Minh đó đến gặp bố được không?"
Vẻ mặt Lưu Công Cẩn u oán, biểu cảm cứ gọi là chua xót nói: "Không cứu thì thôi, có đánh chết tôi cũng không thèm cầu xin ông, cùng lắm là sau khi chết, biến thành oan hồn khiến cái nhà hàng này của ông không làm ăn gì được nữa là xong!"
Cô gái nhỏ trên tầng hai một khi đã quyết định chuyện gì rồi là sẽ không hối hận, cương quyết lắc đầu nói: "Con muốn bạch mã!"
Lưu Công Cẩn bật cười ha ha nói: "Đúng là Tiêu Tiêu thân yêu của anh".
"Không được chêu ghẹo con gái tôi!", Mã Kiếm quắc mắt quát Lưu Công Cẩn.
Lưu Không Cẩn khịt mũi coi thường, nhưng cũng thông minh ngậm miệng lại.
Mã Kiếm nhìn Nghiêm Phi Xiết đã bị ông ta chém đứt một cánh tay, khinh bỉ nói: "Năm đó tên khốn nhà cậu làm việc bất nghĩa, tôi không chấp kẻ yếu, niệm tình cậu còn có gia đình vợ con, nên chỉ chặt đứt một cánh tay của cậu. Sao hả, giờ thành công bước vào cấp Thiên rồi nên muốn lấy lại đất diễn năm đó à?"
Vẻ mặt Nghiêm Phi Xiết khổ não, năm đó hắn chiếm núi xưng vương, trải qua những ngày làm sơn đại vương sung sướng, thế rồi có một lần không cẩn thận lại cướp phải đúng vị cao thủ khi đó đã bước vào cấp Thiên này, bị đối phương chặt đứt một cánh tay, nếu không phải vợ con khóc lóc cầu xin tha mạng thì hắn đã chết từ lâu rồi.
Lịch sử luôn là sự lặp lại giống nhau đến kinh ngạc.
Không ngờ nhiều năm sau, Nghiêm Phi Xiết lại ù ù cạc cạc chọc vào đúng vị cao thủ này, trong lòng hắn bây giờ chỉ cảm thấy hối hận, rõ ràng bản thân không muốn đụng mặt người này nữa, thậm chí còn không có ý định báo thù, ai ngờ chỉ vì đi theo thực hiện nhiệm vụ cùng chủ nhân mà lại gặp phải vị sát tinh này, thế là đành bất đắc dĩ nói: "Tôi không phải tới tìm tiền bối, càng không dám nói đến việc báo thù".
Mã Kiếm bực bội nói: "Gọi ai là tiền bối chứ, tôi vẫn còn trẻ thế này!"
"Vậy nếu anh đã ở đây thì tôi không góp vui nữa", Nghiêm Phi Xiết đánh bài chuồn.
Đỗ Thiên Cương nghe thấy vậy thì rất buồn bực, mặc dù ông ta tự tin có thể đối phó với Long Thiên cùng cấp Địa, nhưng không có tự tin có thể cùng lúc giải quyết cả anh và Lưu Công Cẩn, càng đừng nói đến bên trong nhà hàng còn có một vị cao thủ nữa. Nếu như Nghiêm Phi Xiết không tham chiến mà rút lui, vậy kết cục của ông ta hôm nay thua là điều không cần bàn cãi.
Nghĩ vậy, Đỗ Thiên Cương móc đạn tín hiệu trong túi ra, muốn thông báo cho ông cụ tổ tới ứng cứu.
Long Thiên nhanh tay nhanh mắt, sao có thể để đối phương thực hiện được, khó khăn lắm mới có cơ hội giết chết đối phương thế này, sao có thể bỏ qua được. Nháy mắt anh đã bước đến trước mặt Đỗ Thiên Cương, đoạt lấy đạn tín hiệu trong tay ông ta.
Hai bên đều là cao thủ cấp Địa, nhất thời không thể phân rõ thắng bại được.
Thấy Đỗ Thiên Cương và Long Thiên đã bắt đầu khai chiến, Nghiêm Phi Xiết dựa vào đan dược của nhà họ Đỗ mới có thể bước vào cấp Thiên hèn nhát nói: "Lần sau sẽ tới tâm sự cùng anh sau!"
Nói xong liền muốn bỏ chạy, Mã Kiếm vươn tay ra lăng không kéo lại, Nghiêm Phi Xiết lập tức không thể nhúc nhích.
Mã Kiếm quay người nhìn Lưu Công Cẩn hỏi: "Thằng nhóc kia, giờ muốn thế nào?"
"Ngoại trừ tay họ Long để lại cho tôi thì những người khác chứ giết thoải mái đi", Lưu Công Cẩn bình thản đáp.
Nghiêm Phi Xiết bị Mã Kiếm khống chế nghe thấy vậy thì biết hôm nay có lẽ không đi được rồi, tâm lý hoang mang, tích tụ chân khí để hóa giải điểm huyệt của Mã Kiếm, gồng chân trái, toàn thân đột nhiên phát lực, lao về phía trước, định đánh một quyền từ sau lưng kẻ thù đã chém đứt một cánh tay của hắn năm xưa.
Đây là cơ hội duy nhất của hắn, một quyền dốc toàn lực này nếu như thực hiện được, thì chắc chắn sẽ khiến đối phương thất khiếu chảy máu!
Nếu như không chạy được vậy thì liều chết một phen thôi, Mã Kiếm tưởng rằng hắn vẫn là tên phế vật năm đó sao? Trải qua nhiều năm nỗ lực như vậy, từ lâu hắn đã không còn là kẻ thảm hại năm xưa nữa rồi. Hơn nữa, khổ luyện bao nhiêu năm chẳng phải cũng là vì báo mối thù một cánh tay này sao? Nếu như kẻ thù đã lơ là giơ cái lưng ra cho hắn thì hắn cũng không khách sáo nữa.
Lòng người khó đoán, chó cùng đường giứt dậu, rõ ràng biết không phải là đối thủ của đối phương, nhưng một khi có cơ hội thì vẫn ra tay đánh lén, đây chính là tật chung của những kẻ giang hồ không ra gì.
Quần áo trên người Mã Kiếm có sự rung động nhẹ không nhận ra được.
Nghiêm Phi Xiết liều lĩnh tung ra nắm đấm uy lực nổi tiếng trứ danh của hắn, nhưng lại phát hiện sau khi nấm đấm của hắn cách lưng Mã Kiếm ba tấc, gần như không thể tiếp cận thêm được nữa, giống như đã đụng trúng một bức tường đồng vách vắt vô hình!
Trên đời này khẳng định là có cao thủ đã đạt tới cảnh giới thần thông thế này, nhưng không ai tin rằng một cao thủ như vậy lại giấu mình trong một nhà hàng nhỏ bé thế này.
Biết không ổn, Nghiêm Phi Xiết có kinh nghiệm chiến đấu phong phú muốn thu quyền về, nhưng tâm trạng khủng hoảng hơn lại lập tức bao trùm toàn thân hắn, Nghiêm Phi Xiết phát hiện ra bản thân đã vận hết nội công để lùi về phía sau, nhưng cơ thể không thể nhúc nhích.
Cứ như vậy giương mắt lên nhìn vị kẻ thù đang quay lưng lại với hắn, giơ quyền ra chạm 'nhẹ' hướng về phía hắn.
Một âm thanh lớn vang lên như tiếng chuông đồng.
Khí hải trong người Nghiêm Phi Xiết đột nhiên nổ tung.
Chảy máu thất khiếu mà chết.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!