Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên (FULL)

Vấn đề chính ở đây là không cùng suy nghĩ thì chẳng thể nói chuyện, dù đó là một mầm non tốt thì sao? Giữ lại chỉ tổ gây thêm hậu hoạn về lâu về dài mà thôi.

Lão quái vật họ Đỗ lại duỗi một tay ra, chân khí mạnh mẽ lao đi như thủy triều, cả Lưu Công Cẩn đứng bên ngoài xem cuộc chiến cũng cảm nhận được chân khí dày đặc đáng sợ đến mức có thể xé nát một con người, nếu không có Mã Kiếm chắn trước mặt thì hẳn là Lưu Công Cẩn đã không dám ở lại xem, dù màn kịch này có hay đến mức nào đi chăng nữa, để tránh bị vạ lây.

Long Thiên đanh mặt, song đao bảo vệ trước ngực, thế sống chết ngăn chặn luồng chân khí mạnh mẽ không đến ngờ, nhưng vấn đề là sức mạnh chênh lệch quá lớn, gắng gượng chưa tới mười giây thì song đao đã vỡ thành mảnh vụn, cả người bị chân khí xé rách, quần áo trên người rách tả tơi, hơn mười vết thương lớn nhỏ rải rác khắp nơi, miệng vết thương lại sâu không thấy đáy, chẳng có gì để nghi ngờ, nếu đối phương lại dùng thêm lực thì hẳn là kết cục của Long Thiên sẽ giống hệt với đám cao thủ bị Lưu Công Cẩn chém giết.

Lão quái vật họ Đỗ thu tay lại, Long Thiên quỳ một chân xuống đất, cả người đầy máu tươi, vết thương trong trận chiến với Vương Lệ Trân ở khu Phượng Hoàng vẫn còn chưa khỏi hẳn, lần này lại thêm vết thương mới cộng với vết thương cũ thì đau đớn là điều dễ hiểu, nhưng dù thế thì ánh mắt anh vẫn không hề có sự lùi bước.

Lão quái vật cười lạnh nói: “Ranh con nhà họ Long, cậu đã nếm đủ mùi đau khổ chưa, vẫn chưa chịu gọi Công Tôn Vô Địch đến cứu à?”

Long Thiên cất tiếng cười nói: “Con người tôi ấy à, bản chất cứng cỏi trời sinh rồi nên không thể làm những chuyện như kêu người tới cứu thế được”.

“Mạnh miệng là giỏi!”, lão quái vật họ Đỗ giơ tay trái về phía trước, đứng từ xa đánh bay Long Thiên một lần nữa, sau đó cánh tay to lớn giơ lên cao, nhấc Long Thiên lên giữa không trung, chỉ cần dùng thêm chút sức là có thể bóp nát anh.

“Tôi cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng, gọi Công Tôn Vô Địch đến đây cứu đi!”, lão quái vật họ Đỗ vội vã nói, đã đến thời gian hẹn rồi, nếu Công Tôn Vô Địch không xuất hiện thì ông ta sẽ khó lòng giải thích được với những người kia.

Long Thiên nhổ một ngụm nước bọt nói: “Cứu cái đầu ông ấy!”

Lão quái vật thở phì phò, nếu không cần đến Long Thiên để kiềm chế Công Tôn Vô Địch thì hẳn là ông ta đã bóp chết thằng ranh con không biết điều này rồi.

Long Thiên ương ngạnh không chịu đầu hàng, nhất quyết không chịu gọi tấm bùa hộ mệnh của mình tới, anh biết rõ Công Tôn Vô Địch đang quan sát tình tình bên này ở một nơi nào đó, nếu anh hét lên hai chữ “cứu con” thì anh sẽ thua, có thể giữ được mạng nhưng đừng hòng tiến thêm một bước nào trong việc tu hành.

Tâm ma là thứ còn đáng sợ hơn cả những vết thương da thịt.

Thấy Long Thiên thừa sống thiếu chết đến nơi, Lưu Công Cẩn mắng to: “Tên Long Thiên này bị làm sao thế không biết, tại sao không nhờ Công Tôn Vô Địch ra tay, chẳng lẽ đang giận dỗi gì lão tiền bối đó ư, lấy mạng mình ra cược thì hơi bị ngu quá rồi đó”.

Mã Kiếm nhíu mày nói: “Nếu tôi là cậu ta thì cũng sẽ không gọi người tới cứu mình bây giờ, bởi vì đây là một cơ hội cực kì tốt”.

“Cơ hội gì?”, Lưu Công Cẩn hỏi.

Mã Kiếm lắc đầu nói: “Nói với cậu thì cậu cũng chẳng hiểu, Tiểu Lưu à, cậu học được Thiên Nhân Cửu Kiếm, trông có vẻ như cậu là người được lợi nhưng xét về lâu về dài thì có thể nói là lão Thích đã nhận nhầm đệ tử, năm đó tôi nhịn không dạy cậu công pháp và đao pháp, ít nhiều gì cũng muốn cậu tự nhập Bá đạo như tôi, chỉ là cả đời này tôi và cậu đều không có cái duyên đó”.

“Thế rốt cuộc Bá đạo ông nói là cái gì thế?”, Lưu Công Cẩn khó hiểu hỏi: “Có đáng để anh ta phải ôm nó đi tìm chết thế không?”

“Nó không phải là cái, đạo là đạo, cũng không phải đạo, nói cũng như chưa nói, tôi hỏi cậu nhé, cậu học kiếm thì chiêu kiếm quan trọng hơn hay là kiếm ý quan trọng hơn?”, Mã Kiếm hỏi ngược lại.

Lưu Công Cẩn vò đầu bứt tai, có thể thấy cậu ta không hiểu ý của những lời này.

“Sau này khi cậu đến cảnh giới Từ Thiên Lang sẽ hiểu được thôi, trên đời này có rất nhiều thứ không thể diễn tả bằng lời, cũng rất khó giải thích rõ ràng. Chẳng hạn như công pháp đó, tại sao nó lại có tác dụng, bởi vì nó được mặc định là sẽ có hiệu quả hay đó là hiệu quả của người sáng tạo ban cho, chiêu thức và bản lĩnh có lớn mạnh thế nào đi chăng nữa thì cũng do con người sáng tạo ra cả, khi họ đã tạo ra thì những kẻ học theo người đi trước sẽ không bao giờ vượt qua được người đó, chỉ có những thứ bản thân tự sáng tạo ra mới được xem là trò giỏi hơn thầy, thắng cả thầy”.

Mã Kiếm nói huỵch toẹt tất cả mọi thứ ra nhưng vấn đề là Lưu Công Cẩn nghe chẳng hiểu nổi một chữ nào.

Long Thiên lơ lửng giữa không trung đã bắt đầu vặn vẹo cơ thể, Công Tôn Vô Địch vẫn chưa xuất hiện, như thể đang muốn nửa đồ đệ của mình chết thảm trong tay lão quái vật họ Đỗ này vậy.

Thấy không thể ép được Công Tôn Vô Địch, lão quái vật họ Đỗ mới nảy sinh ý định giết người, tuy điều này không đúng với kế hoạch ban đầu của ông ta nhưng giết chết con cháu của nhà họ Long thì xem như cũng có cái để nói.

“Ranh con, không ngờ cậu lại một lòng muốn chế như vậy, thế thì đừng trách tôi lòng dạ độc ác!”

Lão quái vật họ Đỗ siết chặt năm ngón tay, bàn tay to lớn giữa không trung phát ra tiếng nổ mạnh theo hành động của ông ta, Long Thiên lơ lửng giữa trời bị bóp nát cả lục phủ ngũ tạng, mặt không còn chút máu, mắt nhắm nghiền, cơ thể rơi xuống như diều đứt dây.

Rơi xuống như thế, có lẽ với người khác chỉ là chuyện trong nháy mắt nhưng với Long Thiên mà nói lại là quá trình rất dài.

Chút ý thức cuối cùng dần dần tan biến.

Mình đã chết rồi ư?

Cuối cùng anh cũng đã được như ý nguyện.

Anh nhớ tới nụ cười tươi tắn của cô bé năm đó, thời trung học vô tình gặp được, vừa thấy đã thương rồi cuối cùng người con gái ấy lại chết ngay trước mặt anh.

Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự bất lực của bản thân và sự bất công của thế giới này, anh vào Quỷ Môn với bao lần cửu tử nhất sinh để giúp bản thân trở nên mạnh mẽ hơn? Hay cầu cho một người nào đó có thể giết chết mình?

Long Thiên cũng không rõ lắm, anh chỉ biết là tình cảm chân thành của mình đã không còn nữa, cuộc sống này cũng chẳng còn gì đáng để thiết tha, theo đuổi cái gọi là Bá đạo đó cũng chỉ là một lý do để anh sống lại ở thế giới này mà thôi.

Thế gian có tám trăm ngàn chữ, chỉ có chữ tình mới đủ sức giết được con người ta dễ dàng như thế.

Nỗi đau khổ lớn nhất là tương tư, khoảng cách xa xôi nhất là âm dương cách biệt.

Nhưng anh không cam tâm.

Cô ấy nói anh phải sống thay phần cô ấy.

Nên anh không thể chết được.

Tương tư đau khổ thì có sao? Trong tay anh có đao, cắt đứt tơ tình là chuyện hết sức dễ dàng!

Âm dương cách biệt thì sao? Trong tay anh có đao, có thể cắt đứt âm dương để bước vào trường sinh vĩnh cửu!

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận