Hai thanh đao đó hoàn toàn khác với thanh lão quái vật họ Đỗ kia thoải mái bẻ gãy, tuy cùng là vũ khí được huyễn hóa từ chân khí nhưng đây là thứ Long Thiên dùng máu và thịt để ngưng tụ thành, dù là độ sắc bén hay độ cứng đều vượt xa những vũ khí huyễn hóa từ chân khí khác.
Sau đó là đặt tên, chỉ có vũ khí được hoàn thiện hoàn chỉnh mới có thể đặt tên cho nó, bấy giờ vũ khí hóa từ chân khí đã có khí hồn nên mới cần một cái tên, đó cũng là lý do tại sao Long Thiên lại đột nhiên lấy tên cho song đao khi vừa mới huyễn hóa ra chúng, vì anh có thể cảm nhận được sức mạnh sinh mệnh của hai thanh đao, chúng cần một cái tên, đó cũng là người và đao hợp nhất trong truyền thuyết.
Dù là cao thủ bước vào cấp Thiên cũng chẳng có mấy ai đủ tư cách đặt tên cho vũ khí mình cầm, bởi vì phần lớn họ đều không thể đạt tới cảnh giới đó, dù có là lão quái vật họ Đỗ cũng không làm được.
Đặt tên chính là một trong những cách xác nhận một người đã bước vào Bá đạo, trở thành Bá nhân.
Nói cách khác thì lần này Long Thiên đã một bước lên trời, trực tiếp từ cấp Địa bước vào Bá nhân cửu phẩm, đó là sự khác biệt của cấp Thiên và cấp Địa.
Kim Cương bên tay trái đỏ rực lên, thanh đao dài ba thước chín, thân đao cứng rắn như kim cương phát sáng lên, một phát chém đứt lìa, thoải mái chém hết tất cả vạn vật trên đời.
Bồ Tát bên tay phải thì trong suốt, đao dài hai thước năm tấc, trông có vẻ tinh xảo khéo léo hơn một chút, thân đao dài như dáng vẻ Bồ Tát đang cúi người, có thể đâm xuyên tất cả mọi thứ.
Long Thiên cầm hai món thần khí mới tinh, trông như chiến thần thời viễn cổ đang đứng nhìn xuống vạn vật trong thiên hạ.
Mã Kiếm ngửa mắt lên, dường như đang nhớ lại thời khắc mình đặt tên cho thanh đao, khi đó ông ta đã là Bá nhân nhập Bá đạo, cũng hăng hái và nhiệt huyết như Long Thiên bây giờ vậy, nghĩ rằng tất cả mọi chuyện trong thiên hạ này chỉ cần dùng một đao là giải quyết hết, trên đời chẳng có ai là đối thủ, nhưng xui là ngay khoảnh khắc mấu chốt nhất lại đụng phải Từ Thiên Lang tay cầm trường kiếm, trận chiến đó thất bại thảm hại, sau đó hai thanh đao cũng bị đối phương dùng tay bẻ gãy rồi tu vi cũng tuột xuống không phanh, từ Bá nhân nhất phẩm rơi xuống cấp Địa thượng phẩm, dù Mã Kiếm có cố gắng tu luyện cách mấy cũng không thể đặt chân vào Bá đạo lại một lần nữa vì tâm ma đã thành, không còn khí thế thiên hạ vô địch, nói cách khác, nếu một ngày Từ Thiên Lang vẫn chưa chết thì ông ta sẽ mãi mãi không thể vào Bá đạo một lần nữa.
“Ranh con chết tiệt đó!”
Mã Kiếm nghiến răng nghiến lợi, nếu không có trận chiến với Từ Thiên Lang thì với sức mạnh của mình, ông ta đã trở thành Phách Vương độc nhất vô nhị rồi, cần gì phải nản lòng thoái chí rời khỏi giang hồ như bây giờ?
Lưu Công Cẩn ngơ ngác nhìn Long Thiên, dường như không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng khi đó Long Thiên đã bị lão quái vật họ Đỗ kia bóp gần chết rồi cơ mà, tại sao chỉ trong nháy mắt đã sống dậy từ cõi chết, thậm chí còn đạt được một bước tiến lớn trong việc tu hành, khiến con người ta không thể tưởng tượng nổi, hệt như Phương Hoàng ở Tử Kim Sơn vậy.
Trên đời này vẫn còn quá nhiều chuyện không thể giải thích được bằng lời, Lưu Công Cẩn cảm thấy khá buồn, cậu ta không buồn rầu vì Long Thiên niết bàn trọng sinh mà buồn vì dường như anh đã bước vào một cấp bậc rất cao, sự chênh lệch của cậu ta với anh ngày càng lớn, thế thì năm nào tháng nào mới hoàn thành được nhiệm vụ lão Thích kia dặn dò.
Mọi người trong nhà hàng đều có những suy nghĩ riêng, nhưng nếu nói người cảm thấy phiền nhất bây giờ thì hẳn là lão quái vật họ Đỗ, cuối cùng ông ta cũng đã hiểu tại sao Công Tôn Vô Địch lại nhẫn nhịn không ra tay rồi, thì ra bọn họ vẫn còn tính toán khác, điều đó khiến ông ta cảm thấy khó chịu, ông ta muốn lợi dụng Long Thiên để làm mồi nhử Công Tôn Vô Địch, không ngờ bây giờ lại bị Công Tôn Vô Địch với thằng ranh con này lợi dụng làm đá để mài dao.
“Ranh con, cậu lên cấp Thiên rồi ư?”, lão quái vật họ Đỗ nghĩ đó là chuyện không thể xảy ra được, nhưng khí thế của anh bây giờ hoàn toàn khác trước đó nên ông ta vẫn buột miệng hỏi.
Long Thiên chẳng nói chẳng rằng, chỉ chậm rãi đáp xuống, cắm Bồ Tát bên tay phải vào nền đất.
Mặt đất lại vỡ ra khiến Mã Kiếm cảm thấy đau lòng cho căn nhà mình đã trang trí, có lẽ những phòng khách đã đặt hôm nay đều phải hủy bỏ, tuy là lão quái vật họ Đỗ kia đã nói là sẽ bồi thường nhưng bây giờ ông ta có thể sống bước ra khỏi đây không cũng là một vấn đề rồi.
Bá nhân, dù chỉ là cửu phẩm của hạ tam phẩm yếu kém nhất cũng đủ để sánh ngang với trung tam phẩm cấp Thiên rồi, có khi còn vượt qua ấy chứ.
Lão quái vật Đỗ có cố gắng gượng thì cũng chỉ là cấp Thiên ngũ phẩm mà thôi, thắng bại có thể nói là năm mươi, năm mươi.
Lão quái vật họ Đỗ sống được hai thế kỷ rồi, thấy động tác của Long Thiên là đủ để hiểu ý anh, cong miệng nói: “Ranh con, đừng kiêu ngạo quá, lại còn tính dùng một đao để đánh với tôi, cậu tưởng tro tàn cháy lại thì sẽ là thiên hạ vô địch chắc?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!