Mười ngón tay nắm chặt, thôi thúc khí hải trong cơ thể nghiền nát đao cương của Bá đạo thành từng mảnh, tan biến trong không trung.
Nhìn thì có vẻ chỉ như gió thoảng mây trôi, nhưng thực ra bản thân mới cảm nhận được đau đớn, lão quái vật nhà họ Đỗ chỉ thấy hai tay tê dại, sau khi đặt xuống còn có dấu hiệu run rẩy.
Nhưng điều khiến ông ta muốn ói ra máu là Long Thiên bình thản nói một câu: "Hóa ra đây chỉ là một nhát đao bình thường của Bá giả sao?"
Một nhát đao bình thường?
Nếu không nhìn vẻ mặt thản nhiên đó của Long Thiên, ông ta còn thật sự tưởng rằng anh đang giả vờ. Nhát đao vừa rồi không phải là đùa. Một người đã tu luyện đến cấp Thiên ngũ phẩm như ông ta đã không biết bao nhiêu năm chưa đấu tay đôi với kẻ thù. Thứ nhất, ông ta chưa từng khiêu chiến với bất kỳ cao thủ nào. Thứ hai là ở Bắc Hải, người có thể luận tài so sức với ông ta chỉ có Tư Đồ Văn nhà họ Phạm và cái tên Mã đao giáp đang ẩn trốn trong nhà hàng kia. Còn những người khác thì chẳng phải chỉ như bóp chết một con kiến sao?
Vừa rồi ngay cả Long Thiên cũng không thể thoát khỏi kết cục này, nhưng tại sao bây giờ mọi chuyện lại thành ra thế này?
Nếu đó thực sự chỉ là một nhát đao bình thường, vậy khi dùng toàn bộ sức lực sẽ phải đáng sợ tới mức nào đây?
Lão quái vật nhà họ Đỗ sống gần hai thế kỉ rồi, nhưng chuyện hôm nay đã hoàn toàn thay đổi thế giới quan của ông ta, biết trước người này đáng sợ như vậy, thì dù huyết mạch thực phượng có sức hút lớn thế nào ông ta cũng không dám kinh suất.
Lão quái vật chửi thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: "Long Thiên, trước đó chúng ta cũng đâu đến nỗi một sống một còn như bây giờ đâu, đúng không?"
Mã Kiếm hừ lạnh một tiếng, Lưu Công Cẩn tức miệng mắng to: "Lão quái vật nhà họ Đỗ này đúng là mặt dày không khác gì cháu chắt của ông ta. Vừa rồi còn có ý muốn giết người ta, bây giờ thấy đánh không lại thì bắt đầu nói như vậy, cụ tổ nhà họ Đỗ cái gì chứ, đến chó còn không bằng".
Mã Kiếm thấy vậy cũng châm chọc nói: "Tiểu Lưu à, thế thì cậu lại không hiểu rồi, người ta có thể sống lâu như vậy chẳng phải cũng là nhờ cái bản lĩnh này sao, giống như nhóc đó, biết mềm biết cứng".
“Đệt, một khi ông đây mà cứng, thì còn lâu mới xuất nhé”, Lưu Công Cẩn nghiêm túc nói.
Mã Kiếm tức giận nói: "Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu khoác lác cái gì chứ, lại còn còn lâu mới xuất, hồi trước tắm chung tôi nhìn thấy hết rồi, mẹ nó, cũng chỉ bằng có hai lạng thịt, băm ra còn không đủ nhắm rượu nữa".
Cứ vậy một già một trẻ chửi qua chửi lại, không coi ai ra gì. Sắc mặt lão quái vật nhà họ Đỗ càng ngày càng khó coi, sống gần hai thế kỉ rồi nhưng ông ta chưa từng nhục nhã như vậy bao giờ, nếu không phải còn vướng Long Thiên, ông ta đã cho mỗi người một cái tát rồi, độc mồm độc miệng!
Thấy Long Thiên vẫn không đáp trả mà cầm đao đi về phía ông ta, lão quái vật nhà họ Đỗ biết chuyện hôm nay chắc chắn sẽ không cái kết tốt đẹp, vì vậy ông ta cũng không nhiều lời nữa, thôi thúc khí hải dâng trào, sát khí dày đặc, khí áp không hề thua kém Đại Long Kì Trận của Tư Đồ Văn, ngay cả không khí cũng trở nên loãng hơn.
Mã Kiếm không tranh luận với Lưu Công Cẩn nữa mà nói: "Chú tâm xem kịch đi, có thể học được rất nhiều thứ đấy".
Lưu Công Cẩn gật đầu chăm chú quan sát.
Hai bên đồng thời xông lên, sát khí bao phủ toàn bộ nhà hàng, khí thế kinh người.
Muốn giết người chỉ bằng một chưởng hay một cái búng tay thì thực lực của bản thân phải cao hơn đối phương gấp mấy lần, như vậy mới có thể dễ dàng áp đảo đối phương, còn một khi trình độ tương đương, thì không thể tránh khỏi việc tranh đấu kịch liệt. Lần này là khảo nghiệm kinh nghiệm và các chiêu thức uyên thông của cả hai bên.
Lão quái vật nhà họ Đỗ đã sống gần hai thế kỉ, chưa có chiêu thức gì là chưa gặp, vì vậy ông ta đã soạn ra một bộ sách lược, trong đó chứa tất cả các chiêu thức ứng phó với đối thủ. Mặc dù có những ngày ông ta không thực hành với đao thật thương thật, nhưng điều này không có nghĩa là ông ta không thông thạo chúng.
Chiêu thức của ông ta đơn giản mà thanh thoát, tất cả đều là những chiêu thức giết người nhanh gọn, dứt khoát. Hai người một sống một còn tranh đấu kịch liệt, Long Thiên chỉ cầm một thanh đao trên tay, anh không vội xuất chiêu, nhưng thanh đao trên tay của lão quái vật thì lại trượt xuống, nhạy bén đâm vào bụng Long Thiên.
Long Thiên không hề dùng thanh đao trong tay ngăn lại, cũng không thèm nhìn con dao trên tay sắp chạm vào bụng mình, anh xoay cổ tay phải đẩy con dao bên phải của Lão quái vật xuống. Hai bên bắt đầu vật lộn, chân khí và bá khí ngưng tụ bốn phía, va chạm nhau như muốn xé nát cả nhà hàng.
Mã Kiếm vung tay lên, một vòng tròn bảo vệ chỉ võ giả cấp Thiên mới có xuất hiện giữa trung tâm nhà hàng, trong trận chiến hôm nay, nếu hai bên đánh tới một sống một còn thì e là cả cái hẻm Công Sơn này sẽ tan thành mây khói mất. Mã Kiếm không muốn vì chuyện này mà gây xôn xao dư luận, xáo trộn cuộc sống ẩn dật của ông ta, vì vậy tốt nhất là chỉ nên giữ phạm vi chiến trường xung quanh nhà hàng này thôi.
Lão quái vật híp mắt, không hề rút thanh đao trong tay phải lại, mà đột nhiên dùng sức, cố gắng đâm vào bụng Long Thiên.
Đương nhiên, Long Thiên sẽ không để đối thủ đạt được mục đích, cuộc chiến vẫn tiếp tục, chân khí và bá khí lại va chạm, tạo ra một âm thanh giao thoa chói tai đến thủng màng nhĩ.
Lão quái vật phun ra tầng tầng lớp lớp khí hải như lò xo, trong tích tắc, sức lực cánh tay tăng lên gấp bội, thanh đao trên tay phải bộc phát ra bạch quang hủy diệt.
Long Thiên lùi về sau nhưng không thấy anh chém cây Kim Cương trong tay ra, chỉ thấy phải của anh quét ra một góc nhỏ, Kim Cương bò lên như một con rắn độc, chuẩn bị chặt đứt cổ tay phải của lão quái vật.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!