Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên (FULL)

Sau khi dễ dàng giải quyết hết đám cao thủ đó xong, Tần Hung Hoành nhìn quanh bốn võ giả cấp Địa vẫn còn bận sửng sốt nói: “Còn người nào muốn tìm chết nữa không?”

Trong đó có một võ giả cấp Địa tu hành cảm ứng bỗng nhiên quỳ xuống mặt đất nói: “Cụ tổ đã chết!”

Lời nói dấy lên những ngọn sóng lớn, ba võ giả còn lại không hề nghi ngờ những lời ấy bởi vì thứ ông ta am hiểu nhất chính là cảm nhận sự tồn tại của một võ giả, nếu ông ta đã nói cụ tổ chết thì hẳn là lão già ấy không còn sống nữa, có người đi trước làm gương, ba võ giả cấp Địa còn lại nhìn những mảnh băng vụn rải rác khắp nơi, trên đó vẫn còn máu thịt đông lạnh của những người đồng đội xui xẻo trước đó, cuối cùng họ cũng quyết định từ bỏ việc trung thành với nhà họ Đỗ, bọn họ cũng chẳng phải hạng người trung nghĩa gì cho cam nên cố gắng gượng đến tận bây giờ cũng chỉ vì sợ lão quái vật kia còn sống rồi quay về tính sổ mà thôi, giờ lão già đó chết rồi, tất nhiên bọn họ không cần phải tự tìm đường chết làm gì.

“Ba người chúng tôi nguyện sống chết vì nhà họ Tần!”

Ba người cực kì ăn ý, cùng nhau quỳ rạp xuống đất.

Trương Vạn Lí nhìn con trai của bạn cũ năm ấy với ánh mắt hết sức vui mừng, nhà họ Tần có được đứa trẻ thế này thì hẳn là thời kì phục hưng đã tới!

Tần Tung Hoành cực kì hài lòng gật đầu, sau đó quay sang nhìn đám người nhà họ Đỗ vẫn còn trốn trong nhà, ngoài những người dòng bên ra thì có một cô bé được mẹ ôm trong lòng nhìn anh ta với ánh mắt sợ hãi, nhưng trong sự sợ hãi đó là chút tò mò.

Tần Tung Hoành đi tới, ngồi xổm trước mặt cô bé, người mẹ sốt ruột muốn bảo vệ con, hơn nữa biết rõ hôm nay tất cả bọn họ đều khó trốn thoát khỏi cái chết nên ôm cô bé lùi lại phía sau rồi trợn mắt nhìn Tần Tung Hoành.

Tần Tung Hoành chẳng màng tới, giơ tay ngưng tụ một đóa hoa hồng băng, sau đó đưa cho cô gái nhỏ, nói: “Cháu tên gì thế?”

Cô gái nhỏ nhìn mẹ mình, nhận được sự cho phép của mẹ rồi lại nhìn sang anh trai trông có vẻ cực kỳ dịu dàng kia, nói: “Đỗ Hồng Trang”.

“Tên rất hay, sau này cháu theo tôi, tiếp tục sống cùng với tôi được chứ?”. Tần Tung Hoành nở nụ cười, dường như trở thành một người hoàn toàn khác với tên ma đầu giết người không chớp mắt ban nãy.

Bà lớn của nhà họ Đỗ tự nhận mình cũng chẳng phải là trinh tiết liệt nữ gì nhưng cũng là người có tính tình quyết đoán, có lẽ bà ta không muốn phải sống tạm bợ trên đời này rồi cũng trở thành đồ chơi cho kẻ khác, phụ nữ của nhà họ Đỗ là nỗi nhục khi ai cũng có thể làm chồng nên bà ta không có ý định sống, chỉ cầu xin Tần Tung Hoành: “Tần Tung Hoành, nếu cậu vẫn còn nhớ năm đó tôi đã nói đỡ vài lời cho cậu thì hãy nể tình tôi buông ta cho Hồng Trang đi, nếu muốn ra tay thì nhanh lên một chút, đừng để con bé phải thấy cảnh tượng đó”.

Tần Tung Hoành đồng ý, năm đó anh ta anh ta suýt bị đám Đỗ Sĩ Nguyên bao vây đánh chết ở nhà họ Đỗ, chính bà ta đã vô tình gặp được và trách mắng Đỗ Sĩ Nguyên nên Tần Tung Hoành mới không bị đánh chết, anh ta vẫn chưa quên ân tình này.

Bà cả nhà họ Đỗ đẩy cô gái nhỏ trong lòng ra, cô bé hoảng sợ đi về phía trước, Tần Tung Hoành cài hoa hồng băng lên tai cô bé và cười nói: “Thật là đẹp”.

Cô gái nhỏ nở nụ cười trông còn xấu hơn cả khóc, Tần Tung Hoành đứng dậy nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó để dẫn cô bé rời khỏi những người còn sót lại của nhà họ Đỗ, vừa đi vừa nói: “Đừng quay đầu lại”.

Tuy là cô gái nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện nhưng cô bé vẫn hiểu được phần nào tình huống bây giờ, nếu cô bé quay đầu lại, e rằng chỉ có một kết cục duy nhất, cô bé không biết tại sao anh trai này lại để mình sống, nhưng nếu đã được sống thì vẫn tốt hơn là cái chết nên cô bé cắn răng gật đầu.

Tiếng la hét thảm thiết vang lên phía sau, tất cả những người nhà họ Đỗ, đừng nói là dòng bên, chỉ cần dính một chút huyết thống họ Đỗ thì đều bị bốn võ giả cấp Địa tiễn về miền cực lạc. Trước khi chết, bà cả nhà họ Đỗ không hề mắng Tần Tung Hoành và những kẻ từng làm việc cho nhà họ Đỗ, những người đã ra tay giết mình, mà lại thù hận nguyền rủa chính người chồng của mình, muốn Đỗ Thiên Cương không thể gieo mầm tai vạ cho cuộc đời mình thêm nữa, dù chết cũng muốn xuống mười tám tầng địa ngục không thể luân hồi, lòng dạ đàn bà thật sự quá khó hiểu.

Tần Tung Hoành bình tĩnh nói: “Đỗ Hồng Trang, nhớ kỹ gương mặt tôi, tôi là kẻ thù của cháu, tôi sẽ dạy cho cháu tất cả những thứ tôi học được cả đời này, đến lúc đó cháu có thể báo thù cho mẹ mình”.

Bốn kẻ đang giết người chẳng thể hiểu nổi, bọn họ thật sự không hiểu tại sao cậu ấm nhà họ Tần lòng dạ độc ác này lại không diệt cỏ tận gốc, bọn họ không nghĩ rằng người chủ mới với những mưu mô tinh vi xảo quyệt này lại là một người tốt như thế.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận