Thích Hoa Thanh cười ha ha, sờ bộ ngực của cô ta rồi nói: "Được rồi, xúc cảm tốt lắm, không cần thả 'súng' ra nữa, đông người, không hay lắm, chúng tôi đều là những tay nghề thân kinh bách chiến, không cần mấy cô gái nhỏ các cô dạy chúng tôi 'bắn' thế nào đâu".
Long Thiên Tượng mỉm cười lơ đễnh, nhân viên hướng dẫn đi săn ở đây vốn có tính chất gái làm tiền, chỉ cần bọn họ làm theo quy tắc bình thường của trường săn, có thể câu được các ông lớn đều là bản lĩnh của họ.
Duy nhất chỉ có một mình Long Thiên Tượng là làm theo quy tắc nổ hai phát súng, đây là thói quen từ lâu của ông ấy.
Trên giang hồ, bất kể là bước vào tòa núi hay ngôi miếu nào đó, đều phải thể hiện chút thành ý, tiên lễ hậu binh mà.
Long Thiên Tượng đã bắn hai phát súng, con sơn khuyển to lớn dưới chân ngo nguẩy muốn thử, ư ử rên rỉ, bởi vì có chủ nhân ở đây nên nó mới kiềm chế được tính khí, quay vòng tròn lại chỗ, hai nữ nhân viên hướng dẫn đi săn đã nấp từ xa rồi. Con vật này quả thật khủng bố, khung xương, răng nanh, tứ chi đều trông vô cùng khiếp sợ, có lẽ chỉ cần một cú tấn công là có thể cắn thủng xương thịt của một người đang sống sờ sờ mất.
"Vậy cuộc thi của chúng ta bắt đầu, một tiếng sau sẽ quay lại so con mồi, đừng quên cuộc đánh cược", Thích Hoa Thanh xoa tay, ánh mắt vẫn giữ vẻ cảnh giác híp lại, nhanh chóng dẫn theo một nhân viên hướng dẫn đi săn xuất phát trước, bộ dạng vội vàng đó dường như không phải giống như đang đi săn mà giống tham dự vào một trận chiến hoang dã hơn.
Hai bên mỗi người đi một ngả, người bên Thích Hoa Thanh đông hơn từ từ đi lên núi, đến khi nhìn thấy bóng dáng của Long Thiên Tượng và nhân viên hướng dẫn đi săn hoàn toàn đi vào rừng cây của một ngọn núi nhỏ khác rồi, Thích Hoa Thanh mới dừng bước, nhân viên hướng dẫn đi săn đi đằng sau không để ý nên đã đụng trúng vào ông ta, vốn muốn mượn cơ hội làm nũng quyến rũ một phen, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp một khuôn mặt lạnh tanh nghiêm túc, lập tức không dám nhốn nháo nữa.
Thích Hoa Thanh nở một nụ cười bất đắc dĩ nói: "Em phải biết tôi không có ý nhắm vào em, bảo bối à".
Nhân viên hướng dẫn đi săn đó vẫn chưa hiểu ý nghĩa của câu nói này, một tay võ giả cấp huyền đằng sau đã giành lấy ra tay trước, bẻ gãy cổ của cô ta. Người phụ nữ vô tình bị cuốn vào âm mưu ngập trời này hương tiêu ngọc tan ngay tại chỗ. Thích Hoa Thanh châm một điếu thuốc lên hút, nhìn lên trên núi lẩm bẩm nói: "Haiz, Long Thiên Tượng à Long Thiên Tượng, nếu như không phải năm đó ông ức hiếp em gái tôi, thì thật sự tôi vẫn cảm thấy ông là một người bạn không tệ, chỉ đáng tiếc rằng tên Trần Thế Mỹ như ông quá huênh hoang, một ngày ông chưa chết thì mấy gia tộc mai phục ông năm đó còn chưa an tâm, ông già nhà tôi cũng không thể ôm oán hận mà bước vào quan tài được. Khó khăn lắm mới khiến tấm bùa hộ thân của ông rời khỏi thủ đô, bọn họ sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này chứ?"
Thích Hoa Thanh tự độc thoại một mình, phất tay một cái, ba vị võ giả cấp Địa nhận mệnh lệnh từ trước đã biết lên núi để làm gì tiếp tục lên núi, về phần làm gì thì có là một tên ngốc cũng biết không phải đơn giản tới tham dự một buổi đi săn bình thường với Long Thiên Tượng, còn hai tay võ giả cấp Huyền thì phụ trách xử lý thi thể.
Sau khi ba vị võ giả cấp Địa kia lên núi, Thích Hoa Thanh chọn một tảng đá ngồi xuống, hỏi một tay võ giả cấp Huyền trong đó: "Tiểu Tề, cậu nghĩ họ có thể sống trở về không?"
Người đàn ông được gọi là tiểu Tề kia muốn nói rồi lại thôi, Thích Hoa Thanh bảo anh ta cứ nghĩ sao nói vậy là được, tiểu Tề thật thà trả lời: "Tám đến chín phần là không trở về được, vị Long Diêm Vương đó không dễ đối phó, kể cả tứ đại hộ pháp hay ông Công Tôn không ở bên cạnh thì một mình ông ấy đối phó với ba vị võ giả cấp Địa cũng không khó khăn".
Thích Hoa Thanh nhả ra một ngụm khói thuốc, đắc ý nói: "Mấy kẻ giang hồ tứ chi phát triển đầu óc đơn giản như các cậu chẳng trách lăn lộn hơn nửa đời người nhưng chung quy lại vẫn phải bán mạng cho mấy gia tộc chúng tôi. Hơn hai mươi năm tước, vụ ám át đó đã xuất ra sáu vị võ giả cấp Địa, hai vị võ giả cấp Thiên, cùng với hai vị Ma giả đã bước chân vào Ma đạo liên thủ với nhau còn không giết được ông ấy. Mặc dù nói là do lúc đó có Công Tôn Vô Địch tới nhưng nếu như Long Thiên Tượng không có bản lĩnh kéo dài thời gian thì Công Tôn Vô Địch có tới cứu viện cũng không kịp. Một đội hình như vậy còn không lấy mạng được một mình ông ấy, tôi còn cho mấy người họ đi vào chỗ chết sao? Tôi hỏi cậu, cậu có thể nhìn ra cấp bậc võ đạo của nhân viên hướng dẫn đi săn bên cạnh Long Thiên Tượng đó không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!