Quy luật của thế giới võ giả luôn là trình độ tầng lớp sau ngày càng cao hơn tầng lớp trước, ngay cả những nhân tài có tài năng thiên bẩm, thường cũng chỉ dẫn đầu nhiều nhất là một trăm năm, ba mươi năm đã là nhiều lắm rồi. Chỉ là một trăm năm đổ lại đây thì bắt đầu có chút quái đản. Nho đạo có nho thánh Phương Nhân Vương được mệnh danh là tri thiên mệnh, nhà họ Long có bán nhân tôn Công Tôn Vô Địch, ngoài ra còn có Từ Thiên Lang - người khiến thiên nhân phải quỳ gối chỉ bằng một nhát kiếm, hay Tào Tử Kiến - một kỳ tài chưa tới ba mươi tuổi đã trở thành thiên nhân. Những người này đều là những thiên tài trăm năm khó gặp, khác hoàn toàn với mấy tên cũng được mệnh danh là “thiên tài trăm năm khó gặp” nhan nhản ngoài đường kia.
Đây là thời thế tốt nhất nhưng đồng thời cũng là lúc tệ hại nhất. Bởi vì nếu thế hệ trẻ không thể vượt qua những bậc tiền bối này, thì họ sẽ phải sống dưới cái bóng của những bậc tiền bối đó mãi mãi. Có bao nhiêu người trên thế giới này có thể giống như Tào Tử Kiến, khi mà mười hai tuổi đã bước chân vào cấp Địa, mười lăm tuổi tới cấp Thiên, trước ba mươi tuổi đã đạt đến trình độ vô địch thủ? Cho dù bọn họ là một trong những thiên tài thì có lẽ hầu hết cũng chỉ được giống như Lưu Công Cẩn, Tần Tung Hoành hay Nhan Như Ngọc, đạt được cấp địa trước năm hai mươi tuổi, những người còn lại thì không cần nhắc đến nữa.
Nói vậy, người bước chân vào Bá đạo ở tuổi 22 như Long Thiên quả thực rất lợi hại.
Long Thiên vào phòng, thấy Vương Lệ Trân nhìn mình với ánh mắt bất lực, anh lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phượng hoàng thức tỉnh rồi, lão già được mệnh danh là tri thiên mệnh đó không thể không biết, lần này ông ta ghé thăm chắc chắn là có mục đích riêng, nếu không Công Tôn Vô Địch sẽ không ở lại đây đối phó với ông ta.
Chỉ là bọn họ đều là một trong những cao thủ của thời đại này, sự chênh thực lực giữa hai người rất lớn. Vương Nhân Phương đó không có chuyện gì làm liền ngồi xuống sô pha lấy ráy tai và xỉa răng, không hề có cái gì gọi là cao thủ cũng như khí chất của một bậc tôn sư, trông giống một ông già thì đúng hơn. Trong khi Công Tôn Vô Địch lại là ao ước của tất cả những cao thủ phía sau võ đạo, chỉ ngồi thôi cũng toát ra cái khí thế không giận tự uy, tuy hơi gầy nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra ông ta còn mang một hương vị thuần túy của một vò rượu cũ.
Long Thiên đứng ở cửa lặng lẽ quan sát, Nhan Như Ngọc được Vương Manh Manh dìu ra ngoài, khi thấy Phương Nhân Vương, anh ta ngạc nhiên nói: "Ông Phương, sao ông lại đến đây?"
Lúc ở Quỷ Môn, vị cố vấn thần bí Phương Nhân Vương này và nhan Như Ngọc cũng có mối quan hệ khá tốt, mỗi lần về Quỷ Môn ông ta đều đến nhà Nhan Như Ngọc ăn chực, Nhan Như Ngọc cực kì ghét điều đó, với một người ưa sạch sẽ như anh ta, lão già không có thói quen vệ sinh này thực sự đã khiến Nhan Như Ngọc phát điên. Nếu không phải vì đánh không lại ông ta thì Nhan thần y đã đuổi cổ ông ta ra khỏi nhà từ lâu rồi.
Phương Nhân Vương cười nói: "Này nhóc con họ Nhan, tôi sắp chết đói ở Quỷ Môn rồi, nghe nói cậu đang ở Bắc Hải nên ghé thăm xem có cái gì ăn không. Ai ngờ vừa vào cửa đã thấy cái bản mặt khó ưa của Công Tôn Vô Địch, cứ làm như tôi đang nợ tiền ông ta vậy".
Nhan Như Ngọc không phải là thằng ngốc mà không hiểu tình hình hiện tại, Long Thiên đang đứng ở cửa chờ đợi thời cơ ra tay, anh ta liếc nhìn Long Thiên, thấy Long Thiên lắc đầu anh ta mới nói: "Ông Phương, ông đừng có lừa tôi, ông tới đây là vì phượng hoàng đúng không?"
Phương Nhân Vương cong môi nói: "Vẫn là nhóc thông minh nhất, sáng dạ hơn thằng oắt con sau lưng đang đợi lén cho tôi một đao kia nhiều. Nhớ năm đó tôi đã từng cứu mạng cậu ta, sớm biết cậu ta là người lấy oán báo ơn, thì tôi đã để cho trận động đất đó chôn vùi cậu ta luôn rồi".
Nếu đã bị nhìn thấu suy nghĩ, Long Thiên cũng không cần đứng ở cửa nữa, anh thong dong bước tới sô pha ngồi xuống nói: "Tiền bối khách sáo quá, tôi chỉ thấy hơi ngạc nhiên khi thấy ông ở đây, nên ngơ ngác một chút thôi, chứ nào có ý gì khác".
Phương Nhân Vương rõ ràng không tin nhưng cũng chẳng buồn quan tâm, ông ta nhìn Long Thiên nói: "Chuyện hôm nay cậu bước chân vào Bá đạo, tôi đã đoán trước rồi, nếu không tôi cũng không đến vào đúng lúc này, nhờ tôi ra tay giúp cậu giữ chân lão già Công Tôn đó, nếu không để ông ta ra tay cứu giúp, cậu đã bỏ lỡ mất cơ hội tốt này rồi".
Nghe vậy, Nhan Như Ngọc thất thần, sau đó nhìn Long Thiên nói: "Này đồ ngốc, anh thật sự bước vào Bá đạo rồi sao?"
Long Thiên mỉm cười, lời lẽ rất khiêm tốn nhưng lại lên giọng, dương dương tự đắc nói: "Ăn may thôi, ăn may thôi”.
Vẻ mặt ngứa đòn đó khiến Nhan Như Ngọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, dưới tầng một đã thua anh một trận thì chớ, giờ tu vi của anh lại cao hơn anh ta, trước giờ anh ta luôn coi Long Thiên là đối thủ cạnh tranh vì vậy chuyện này khiến anh ta vô cùng khó chịu, anh ta quyết tâm, khi nào vết thương lành lại, nhất định phải bước được vào Thiên đạo.
Long Thiên không ngạc nhiên khi Phương Nhân Vương biết anh vào Bá đạo, ngay cả mấy chuyện thiên tai như động đất ông ta còn có thể đoán trước được, thì chuyện anh có thể bước chân vào Bá đạo đã là gì, anh nói: "Tiền bối tặng tôi một lễ vật lớn như vậy chắc là còn có ý đồ gì khác nhỉ?”
"Lần này tôi tới là để đem Phượng Hoàng đi. Thực Hoàng đã thức tỉnh rồi, dù phong ấn có thể ức chế sự phát triển của nhân cách tiêu cực đó, nhưng chung quy vẫn không thể chống thể đỡ được bao lâu. Một khi Thực Hoàng mất kiểm soát, toàn bộ Hoa Hạ sẽ gặp xui xẻo theo, chỉ khi cô ta ở cạnh tôi, tôi mới yên tâm được”, Phương Nhân Vương nhìn Vương Lệ Trân nghiêm túc nói.
Ý tứ rất rõ ràng, ông ta muốn đưa Vương Lệ Trân đi.
Sở dĩ Công Tôn Vô Địch không tới cứu giúp là vì giữ chân lão già này, ông ta nghĩ, nếu Vương Lệ Trân đã là vợ của Long Thiên thì khi Phương Nhân Vương muốn đưa Vương Lệ Trân đi cũng phải xem ý khiến của Long Thiên đã.
Nghe Phương Nhân Vương nói vậy, cô nghĩ, mặc dù không biết lão già này lai lịch thế nào, nhưng nếu ông ta muốn đưa cô đi, chắc chắn cô sẽ không đồng ý, cô vô thức nhìn Long Thiên, thấy mặt anh lạnh tanh cô lập tức hừ lạnh một tiếng.
Chứng kiến cảnh tượng này Phương Nhân Vương chỉ biết cười khổ, chiêu Nhất Chỉ Hôn Kỳ mà ông ta sử dụng lúc đầu giờ lại thành ra tự mình làm khổ mình, tưởng rằng dùng tình yêu thì có thể kìm hãm được thời gian thức tỉnh của phượng hoàng, nhưng không ngờ một chút tác dụng cũng không có, tới lúc thức tỉnh thì vẫn sẽ thức tỉnh thôi, thành ra, cuối cùng người chịu khổ lại là ông ta, muốn đưa Vương Lệ Trân đi, nhưng nếu đối phương không đồng ý, ông ta có thể cướp người sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!