Từ khi Long Thiên đến Bắc Hải cho đến hàng loạt sự việc xảy ra gần đây, Vương Lệ Trân luôn ở trong trạng thái bị động ngấm ngầm chấp nhận, cảm giác này không mấy dễ chịu. Suy cho cùng, cô luôn thích rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình hơn là phải chấp nhận mọi thứ do người khác sắp đặt một cách mơ hồ, đầu tiên là Tần Tung Hoành rồi đến cả nhà họ Đỗ, mục đích cũng là từ đơn thuốc mà cô nghĩ ngay từ đầu cho đến giờ là chính bản thân mình, thậm chí còn suýt chết.
Bản thân ở Tử Kim Sơn vô cớ lại bị thức tỉnh, suýt chút nữa đã đánh chết Long Thiên, biết được rằng có một nhân cách đối nghịch khác đang sống trong cơ thể mình, từ một cô gái kiêu hãnh trở thành một mối đe dọa cho toàn bộ Hoa Hạ.
Những điều này thật quá vô lý.
Ngay cả tiểu thuyết gia cũng không thể viết ra được những bị kịch vô lý đến như vậy, nhưng mọi thứ đều xảy ra trên thực tế, cô không còn cách nào khác ngoại trừ chấp nhận nó.
Bây giờ một lão già lạ mặt mượn danh nghĩa bảo vệ Hoa Hạ muốn đưa mình rời đi.
Vương Lệ Trân thật sự rất hoang mang, xen lẫn sự giận dữ, bởi vì tất cả những điều này đều nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, như thể mọi người đang nhắm vào mình vào, nếu không có Long Thiên ở bên cạnh cô, cô đã gục ngã từ lâu rồi.
Cho dù có trưởng thành và có năng lực đến đâu thì cô vẫn chỉ là một cô gái vừa tròn hai mươi lăm tuổi, gặp phải những chuyện này, trong lòng cô vô cùng hoảng loạn, huống chi là bình tĩnh nghĩ biện pháp đối phó.
Cho nên Long Thiên nói ra những lời này, ít nhất cũng khiến cho cô cảm nhận được mình vẫn còn chỗ để nương tựa, cho dù sự việc có vô lý như thế nào, chỉ cần cô đứng sau lưng người đàn ông này, chuyện lớn đến cỡ nào cũng hóa thành nhỏ, Vương Lệ Trân người luôn sống rất độc lập, lần đầu tiên, cảm thấy thật tuyệt khi có một người đàn ông ở bên cạnh mình.
Nhìn thấy Long Thiên từ chối, Phương Nhân Vương liền biến sắc, giọng nói lạnh lùng lại vang lên: “Cậu có thể cản được tôi không?”
Long Thiên cười khổ, vị đại Bồ tát này quả nhiên không nói lý lẽ, chưa nói đến toàn bộ Hoa Hạ, cho dù tìm kiếm trên toàn bộ địa cầu, có thể có rất nhiều người vào Nho giáo bằng cách đọc sách, nhưng cũng chỉ có duy nhất một Nho thánh.
Cho dù có là Long Thiên Tượng người luôn không màng đến lý lẽ gặp phải Phương Nhân Vương cũng đành bất lực mà thôi, thật ra bản thân có nghẹn uất cũng không hề mất mặt, trong lòng thầm nghĩ về mọi thứ và tự hỏi nếu như mình động thủ thì cơ hội mình thắng được là bao nhiêu phần?
Nhan Như Ngọc bị thương nặng chưa khỏi, cho dù có hồi phục lại trạng thái đỉnh cao, với quan hệ của anh ta và Phương Nhân Vương thì tốt nhất là cũng không nên giúp đỡ ai cả.
Ông Công Tôn chỉ mới tiến vào Nhân tôn được một nửa.
Tuy mới vào được một nửa nhưng không phải điều mà cấp Thiên trung tam phẩm và thượng tam phẩm bình thường có thể đánh đồng với nhau được, sai một ly đi một dặm, mà mình vừa bước vào Bá đạo, chỉ có thể được coi là Bá đạo cửu phẩm, đừng nói là Phương Nhân Vương, thậm chí khoảng cách với ông Công Tôn cũng là cả một dải ngân hà.
Nói cách khác, một khi thực chiến, một Phương Nho thánh không chỉ đơn giản được coi là mười hay hai mươi lão quái vật họ Đỗ hợp sức lại mà chúng có thể so sánh được.
Đây còn không phải là thủ đô, không thể dễ dàng nói Long Thiên Tượng huy động hàng trăm võ giả đến bao vây và đàn áp, vả lại dù có nhiều hơn nữa Phương Nhân Vương, một đại tông sư trên thiên hạ đếm không quá năm đầu ngón tay, nếu muốn bỏ đi, hoặc quyết tâm giết một vài người rồi rút lui, đơn giản như trở bàn tay.
Đây là điểm khủng bố của cao thủ của Nho thánh, có khả năng tiên tri, trên thiên hạ không có điều gì mà không biết, Nho thánh đó là một thánh nhân, làm sao có thể dùng cái lý lẽ thông thường để hình dung được.
Công Tôn Vô Địch chế nhạo và nói: “Phương Nhân Vương, ông có thể thử xem sao”.
Rõ ràng là lão giả gần như bất khả chiến bại ở thủ đô gần 20 năm này không hề coi vị Nho thánh này ra gì, trong mắt ông Công Tôn, không màng có phải là Nho thánh hay không cũng không quan trọng, chỉ cần trong lòng ông ta có ý xấu gì thì đừng trách ông cụ không khách sáo, ông cụ đã hứa với Long Quang Minh sẽ bảo vệ Long Thiên cả đời, thì chắc chắn sẽ làm được.
Nếu còn không làm được điều này thì làm sao ông cụ có thể bàn luận về nhân đạo chứ? Làm sao bàn luận về việc kiểm soát được chính khí của trời đất? Làm sao bàn luận về công chủ của trời đất?
Tình thế hết sức căng thẳng.
Phương Nhân Vương chỉ là tùy ý siết chặt nắm tay, những vòng tròn khí cơ mạnh mẽ liền tập trung quanh bộ quần áo của ông ta được chắp vá không biết là bao nhiêu miếng vá.
Khí áp như đại dương, gợn sóng cuồn cuộn nổi lên, nhưng không hề làm người khác bị thương. Chỉ là rung chuyển dữ dội mà thôi.
Tà áo của Công Tôn Vô Địch đột ngột bay lên.
Đây đúng là thần tiên đánh nhau, người phàm gặp tai ương mà, Long Thiên cảm thấy hai cỗ khí cơ đang chiến đấu với nhau trên không trung, chống đối nhau quyết liệt không ai chịu nhường ai, nhưng biển khí trong cơ thể của anh lại sôi sùng sục như nước sôi, như sắp vỡ ra ngoài, anh nghiến răng nghiến lợi, hai tay giữ lấy ghế sofa, mới miễn cưỡng khống chế được biển khí đang hỗn loạn đó trong mình.
Phương Nhân Vương chỉ là nhẹ nhàng đứng dậy, không thấy động tĩnh gì khác.
Long Thiên vừa mới bước vào ngưỡng cửa Bá đạo, không thể chịu nổi được luồng sức ép, giống như anh bị hai ngọn núi đè nén lên vậy và không thể cử động được.
Nếu không phải anh vận khí kháng cự lại, thì sớm đã bị đè bẹp xuống nền đất rồi.
Trong trường hợp này, đừng nói đến một cuộc chiến, đoán chừng Long Thiên còn không có cơ hội để ra tay nữa.
Khí hải của Công Tôn Vô Địch ngay lập tức đạt lên đến mức cao nhất và chống cự lại.
“Công Tôn Vô Địch, ngay cả khi lúc này ông cố gắng hết sức để vào Nhân tôn đi chăng nữa, thì ông nghĩ cơ hội đánh thắng tôi, một người đã vào Nho thánh gần mười năm nay được bao nhiêu phần?”, Phương Nhân Vương nói.
“Cái này thì đánh rồi sẽ biết thôi”, Công Tôn Vô Địch vẫn ngồi nguyên tại vị trí, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!