Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên (FULL)

Công Tôn Vô Địch không hề bận tâm ngồi xuống, có lẽ đang xem xét tình hình nên không trách lời nói không biết trời cao đất dày của Long Thiên, lại cười nói: “Không đi nữa vậy, đợi một thời gian nữa, các người ắt sẽ tự động thay đổi sự chú ý thôi”.

Sau khi Long Thiên hồi phục lại sắc mặt, vẫn ở trong trạng thái ngây ngô, cười híp mắt nói: “Những chuyện khác tôi không thể bảo đảm, nhưng chuyện này thì khỏi phải bàn”.

Phương Nhân Vương liếc nhìn Long Thiên một cái rồi cười: “Tên nhóc nhà cậu, đừng có lén lút động thủ, muốn chặt đầu tôi bằng song đao à, tôi không phải tên càng sống lâu càng hồ đồ nhà họ Đỗ đó, chiêu này đối với tôi vô dụng thôi”.

Long Thiên vốn vẫn luôn mặt dày cười lớn tiếng, quả nhiên anh buông hai tay rồi lau mồ hôi tay trên quần áo, trước mặt vị Nho thánh này, tốt hơn hết nên thành thật một chút, tránh phải trộm không được gà còn mất nắm gạo.

Vương Lệ Trân thở phào nhẹ nhõm, nỗi u ám trong lòng cũng vơi đi một chút, cô đã từng nghe đến tên Phương Nhân Vương này từ bố của mình, cô cũng biết lão già này từng nói cô đúng là chân huyết Phượng Hoàng, lúc đầu cô chỉ nghĩ lão già này nói bậy bạ thôi, nhưng từ sau sự việc ở Tử Kim Sơn, cô không dám nghĩ như vậy nữa, bất kể như thế nào, tốt nhất là không nên ra tay.

Phương Nhân Vương không nói, Công Tôn Vô Địch không nói, Long Thiên cũng không nói, bầu không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên vô cùng ngột ngạt.

Cuối cùng, vẫn là Nhan Như Ngọc có giao tình với cả hai bên ra mặt xoa dịu tình hình, nhìn về phía người đang ngồi trên sofa nói: “Hôm nay náo nhiệt quá, tôi đi pha một ấm trà, thế nào?”

Phương Nhân Vương gật đầu đầu tiên, tên nhóc họ Nhan này rất có thiên phú tu luyện, kỹ thuật pha trà còn cao hơn nữa, nếu không sao lão già này cứ thích đến chỗ của anh ta ăn chực chứ, đó chẳng phải là chỉ vì muốn được uống một vài ngụm trà của cậu nhóc này pha sao?

Long Thiên và Công Tôn Vô Địch liếc mắt một cái, người sau cau mày, Long Thiên lắc đầu, ông cụ không nói gì, đại khái cho Long Thiên quyền quyết định đánh hay hòa.

Nhan Như Ngọc thấy không ai có ý kiến gì thì anh ta vỗ nhẹ vào Vương Manh Manh nói nhỏ: “Manh Manh giúp tôi lấy bộ ấm trà trong phòng ra đây, nhân tiện lấy một ít bánh ngọt tôi để trong tủ lạnh nữa”.

Sau trận chiến ở Tử Kim Sơn, Nhan Như Ngọc không còn một chút ác cảm nào với cô gái nhỏ hung hãn này nữa, anh ta sẽ không bao giờ quên lúc mình bị thương nặng, chính cô gái nhỏ yếu ớt không có chút tu vi này đã đứng trước mặt anh ta và muốn lấy mạng của mình ra để đổi lấy mạng của anh ta.

Trao đi chân tình chắc chắn sẽ nhận lấy được sự chân ái.

Có lẽ Nhan Như Ngọc không có ý định gì về vấn đề đó, nhưng ít ra mấy ngày nay đối với Vương Manh Manh đã hòa hợp hơn trước, thỉnh thoảng còn nói vài câu ác ý, nhưng Vương Manh Manh vẫn không bận tâm đến điều đó, chỉ là nhếch miệng cười ngây ngô, quả là si tình.

Vương Manh Manh ngoan ngoãn gật đầu, trở thành người phục vụ nhỏ của Nhan Như Ngọc, bình thường anh ta sẽ không để mình về phòng, bây giờ anh ta chủ động cho phép mình đi, đó là một sự tiến bộ vượt bậc rồi, sa vào lưới người đẹp chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Nghĩ đến điều này, cô ta nở một nụ cười vui vẻ.

Sau khi lấy bộ ấm trà và bánh ngọt ra, Nhan Như Ngọc ngồi bên cạnh Long Thiên, khéo léo pha trà, kỹ thuật thuần thục, thậm chí còn có chút vui mắt.

So với những người đẹp mặc sườn xám ở các quán trà thượng lưu, Long Thiên nhìn anh ta lại cảm thấy có chút chua xót.

Tại sao tên thối lang băm này lại là đàn ông chứ? Phải biết là có rất nhiều nam nữ ở Quỷ Môn đã phải đau lòng vì điều này trong những năm gần đây không.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot  hoặc truyen.azz  thì mới có bản full đầy đủ vì bên các site khác copy bị thiếu phần ẩn và hơn chục chương sớm nhất nhé.

 Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Như hiểu được ẩn ý trong ánh mắt của Long Thiên, Vương Lệ Trân lặng lẽ giẫm lên chân Long Thiên một cái không chút lưu tình, Long Thiên chỉ có thể bất lực mỉm cười, bây giờ người vợ này còn ghen với đàn ông nữa.

Nhan Như Ngọc lần lượt đưa các tách trà cho mọi người.

Long Thiên đã từng lấy trộm trà của Nhan Như Ngọc, nhưng thanh niên này có biết kỹ thuật pha trà là gì đâu chứ, bất cứ trà nào vào tay anh cũng trực tiếp cho vào cốc to rồi pha uống, nó chỉ có cảm giác êm dịu hơn trà bình thường.

Bây giờ nhìn thấy kỹ thuật pha trà của Nhan Như Ngọc, mới thấy rằng mình trước kia thực sự là một đứa phung phí của trời.

Vương Lệ Trân rất kinh ngạc, ngay cả ông Công Tôn cũng phải thốt lên một tiếng: “Trà ngon”.

Nhan Như Ngọc cười nói: “Trong nhà còn vài hủ trà. Lần này mang ra cũng không nhiều, nếu ông cụ thích, xin phép được biếu ông cụ. Cảm ơn ông cụ mấy ngày nay đã giúp tôi trị thương, bằng không Như Ngọc sẽ không thể hồi phục nhanh như vậy được”.

Công Tôn Vô Địch cảm thấy có chút không thỏa đáng, nhưng vị trà thật sự rất êm dịu, lại thêm phần Nhan Như Ngọc nói rất có lý, nên ông cụ đành mặt dày nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh rồi”.

Những lời này khiến Phương Nhân Vương rất không phục, bèn nói: “Tôi cũng muốn”.

“Hết rồi”, Nhan Như Ngọc tôn trọng ông Công Tôn, không phải ở thực lực, mà là phong thái, nhưng không có nghĩa là anh ta cũng sẽ có hảo cảm với lão già ăn chực này?

Một khi Nhan Như Ngọc tỏ ra khó chịu, thì không cần phải thương lượng.

Phương Nhân Vương bĩu môi, chửi một tiếng keo kiệt, rồi mới nói: “Nếu Vương Lệ Trân không rời đi. Vậy ông đây chỉ có thể ở đây làm phiền một thời gian rồi. Tên nhóc họ Nhan kia, đừng nhìn ông đây như vậy nhé. Lần này, ông đây không phải đến ăn chực ngủ nhờ đâu đấy. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ chịu trách nhiệm dạy cho Vương Lệ Trân cách khống chế nhân cách tiêu cực trong cơ thể. Phương án tốt nhất là để cô ấy thoải mái sử dụng thần lực Phượng Hoàng”.

Về việc này, Công Tôn Vô Địch và Long Thiên không có ý kiến gì, quả thật nếu Phương Nhân Vương ở đây thì không sợ Vương Lệ Trân sẽ lại mất kiểm soát.

Vương Lệ Trân suy nghĩ một chút thắc mắc hỏi: “Xin hỏi ông cụ, làm sao để khống chế được ạ?”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận