Phương Nhân Vương ở trong nhà họ Vương thế này, Long Thiên cũng không có ý kiến gì, hơn nữa cho dù có ý kiến thì có thể làm được gì, đánh cũng đánh không lại người ta, vả lại ông ta ở lại đây cũng coi như là một lá bùa hộ mệnh, ít nhất Long Thiên không cần phải lo lắng rằng Vương Lệ Trân sẽ bất ngờ mất kiểm soát mà bóp chết tất cả những người trong nhà.
Từ trận chiến ở Tử Kim Sơn chứng kiến được sức mạnh huyết mạch sau khi thức tỉnh của vợ mình, tuy không để lại ám ảnh gì nhưng cũng phải cảm thấy mình thật nhỏ bé, gần như không có quyền phản kháng khi bị dồn vào đường cùng.
Mặc dù trận chiến với lão quái vật họ Đỗ đã giúp anh vào được Bá đạo, nhưng với thực lực hiện tại, Long Thiên vẫn không đủ tự tin để chiến đấu với toàn thân phát quang Vương Lệ Trân ở Tử Kim Sơn, điều đáng bực bội hơn là đó mới chỉ là một con Phượng Hoàng còn non nớt mà đã có sức mạnh như vậy rồi, nếu như trưởng thành hoàn toàn ắt sẽ là thiên hạ vô song không có đối thủ mất.
Long Thiên cần phải nâng cao sức mạnh của mình để đối phó với những trường hợp khẩn cấp.
Mạng lưới tình báo của nhà họ Long rất mạnh, khi anh vội vàng trở về nhà họ Vương, Long Thiên đã gửi thông tin của chủ nhà hàng Bắc Uyển tên là Mã Kiếm cho bà chị là con dâu nuôi từ bé, phiền cô ta đi điều tra một chút.
Lão già này có thể dễ dàng giết chết tên cao thủ cấp Thiên cửu phẩm, không thể không chú ý đến được, dù gì cũng không rõ là bằng hữu hay kẻ thù.
Đến tối thì liền nhận được một phần tư liệu, không quá chi tiết, nhưng cũng đủ để anh hiểu về người tên Mã Kiếm này.
Mã Kiếm, một trong 13 đao giáp giỏi nhất thiên hạ, từng nổi tiếng ngang ngửa với kiếm giáp Thích Đông Phương.
Ông ta giỏi sử dụng song đao, là người đầu tiên vào Bá đạo trong 100 năm qua, ngoại trừ Long Thiên.
Trước 30 tuổi, ông ta đã khiêu chiến với những bậc cao thủ của thiên hạ, chưa từng thua trận nào, nghe nói năm đó, Thích Đông Phương, người đã vào thiên đạo bằng kiếm thuật cùng đánh với ông ta nhưng không phân thắng bại, sau đó, vì trận chiến này, ông ta đã mắng mỏ Thiên Nhân Cửu Kiếm quá chú trọng vào chiêu thức kiếm mà xem nhẹ kiếm ý, sỉ nhục nhất đại tông sư Từ Thiên Lang chỉ là hư danh khiến Từ Thiên Lang nổi trận lôi đình, từ một khoảng cách một trăm dặm, ông ta đã tung ra chiêu kiếm pháp Thiên Nhân Quỳ chém gãy cả song đao của Mã đao giáp, đúng là họa từ miệng mà ra.
Kể từ đó, niềm tin của Mã Kiếm đã bị phá vỡ, bá giả duy nhất trong thiên hạ này có hy vọng trở thành bá vương lại lui về ở ẩn và từ đó trên giang hồ cũng không còn nhắc đến ông ta.
Sau khi xem xong tư liệu về Mã Kiếm, Long Thiên có chút xúc động, nếu không phải tại cái miệng gây họa của ông ta, e là cũng không đến mức sa sút đến vậy, lúc đó, tại nhà hàng Bắc Uyển, Long Thiên có thể cảm giác được cấp độ tu luyện của đối phương sau khi vào Bá đạo, tuy rằng đã không còn là bá giả, nhưng từ cấp Địa lại vào cấp Thiên, tu vi không hề thua kém lão quái vật họ Đỗ, từ bá giả trung tam phẩm hạ xuống cấp Địa, nếu người bình thường gặp phải họa này đều sẽ sa ngã hết rồi, sau ngần ấy năm khổ luyện, Mã Kiếm vẫn có thể đạt tới cấp Thiên, như vậy đã là tốt rồi.
Quan trọng hơn, Mã Kiếm từng là bá giả, phải biết là con đường để vào Bá đạo hoàn toàn không hề có dấu tích gì, bằng không dựa vào bản lĩnh của nhà họ Long, Long Thiên cũng đâu đến mức đều phải vào sinh ra tử mới được thăng cấp tu vi.
Trước đây đều là xông bừa đánh bậy, còn bây giờ đã tích lũy được kinh nghiệm từ các bậc tiền bối, Long Thiên đương nhiên muốn học hỏi Mã Kiếm cách kiểm soát sự độc đoán lúc đó nhưng vẫn đạt được hiệu quả mà không trở nên vô dụng.
Chỉ là Long Thiên chưa từng học qua đao pháp và công pháp, nếu đã quyết định học đao pháp với Mã Kiếm, tất nhiên là anh sợ tâm mình không tịnh, dẫn đến đao cương không trong sạch.
Vì vậy khi anh muốn học đao từ Mã Kiếm thì sẽ hỏi ý kiến của ông Công Tôn.
Đêm nay, Long Thiên lên sân thượng và thấy Công Tôn Vô Địch đang đánh cờ với Phương Nhân Vương, hai lão già sống cùng trong biệt thự, không có việc gì thì cũng sẽ tìm một chút niềm vui tao nhã thôi.
Dù sao, miễn là Phương Nhân Vương không có ác ý, ông Công Tôn cũng sẽ không đối đầu với ông ta, hai vị tuyệt đỉnh cao thủ này thật ra có rất nhiều chủ đề để nói, tuy con đường tu luyện khác nhau nhưng cuối cùng đều có mối liên hệ với nhau.
Long Thiên vừa đi lên sân thượng nhìn thấy lão Phương vẫn mặc chiếc áo tồi tàn đó quả nhiên là khác một trời một vực so với Công Tôn Vô Địch người có dáng vẻ của tiên phong đạo cốt.
Lúc ông ta đối mặt với Công Tôn Vô Địch trên bàn cờ, thần thái thì toát ra vẻ thần cơ diệu toán, phong thái không thể nói là không tao nhã, còn khí chất cũng không hề tầm thường, lúc này Long Thiên mới cảm thấy được lão già lôi thôi này lại rất có khí phách.
Cũng phải, có thể đánh cờ với Công Tôn Vô Địch mà vẫn giữ được phong thái ung dung tự tại như vậy thì đoán chừng cả cái Hoa Hạ này không có được mấy người, thậm chí những lão quái vật ẩn thân thế gia kia nhìn thấy ông Công Tôn cũng phải khúm na khúm núm, nào giống như lão già này điềm tĩnh đến vậy.
Nho thánh thật không hổ danh là Nho thánh.
Long Thiên không dám làm phiền, kính cẩn tiến lại gần.
Cả hai đang rất tập trung vào đại cục.
Bàn cờ giống như là cuộc đại chiến giữa hai người họ vậy, đều nhìn chằm chú vào bàn cờ không hề ngẩng đầu lên.
Ngay khi Long Thiên vô cùng kính cẩn nhìn vào thì anh gần như muốn thổ huyết ra ngoài.
Long Thiên không có hứng thú với cờ vây, nhưng vẫn có một chút hiểu biết về nó, nhìn thấy hai người họ lại đang chơi cờ một mặt, chính là cái kiểu chơi trò trẻ con lật tung tất cả các quân cờ rồi ăn từng quân một, chẳng liên quan gì đến cái gọi là cuộc đấu trí của các bậc cao thủ như trong tưởng tượng cả.
Điều mà Long Thiên không thể chấp nhận được chính là lão Phương, ông ta chơi cái loại cờ ấu trĩ của mấy đứa con nít như vậy thì thôi đi, đằng này hễ mỗi lần lật cờ đều kết hợp với lời bình luận của bản thân, tương tự như là “quân Tướng nằm ở đây, quân Tượng sẽ chạy không thoát, ông đây sẽ lấy quân Tướng nuốt quân Tượng, không sợ bị no mà chết. Chiêu này quả là tuyệt diệu, có thể được gọi là tuyển thủ quốc gia à nha”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!