Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên (FULL)

Long Thiên hoàn toàn chết lặng.

Nếu cảnh này mà truyền ra ngoài, e rằng những hậu bối sùng bái hai bậc tuyệt thế cao thủ này chắc sẽ không còn tôn thờ hay khao khát trong lòng nữa mất.

Ván cờ một mặt này chẳng qua chỉ là trò chơi của đám con nít chơi, cuối cùng lão già Phương Nhân Vương cũng vất vả thắng được sau khi đã đi lại nước cờ hơn chục lần, Long Thiên ngồi xổm xuống bên cạnh hút thuốc, chỉ thấy là hai người bọn họ thật ấu trĩ.

Phương Nhân Vương đứng dậy phủi nhẹ vào mông và nói một cách sảng khoái: “Tôi đã chơi vô số trận trong đời, cho đến nay, tôi vẫn chưa hề thua trận nào”.

Long Thiên kiềm nén lại sự kích động muốn tiến lên đánh cho lão già này một trận, anh cười nói: “Đúng vậy, Phương tiền bối quả là cao thủ số một trong làng đánh cờ à nha!”

Phương Nhân Vương rõ ràng là thích sự xu nịnh này, ông ta không hề nhận ra ý mỉa mai của Long Thiên, vui mừng nói: “Tên nhóc này, đúng là có mắt nhìn!”

Công Tôn Vô Địch lạnh lùng hứ một tiếng, tỏ ý không hài lòng, Phương Nhân Vương cũng hiểu ý không còn kiêu ngạo nữa, thay vào đó, ông ta quay lại nói: “Tôi sẽ không quấy rầy hai thầy trò các người nói chuyện nữa, lão Công Tôn, khi nào có thời gian thì lại đánh cờ tiếp vậy, nhưng ông đây phải thủ bên cạnh Phượng Hoàng, không có thời gian đi Thủ Đô tìm ông”.

“Ông cụ, người phải đi rồi sao?”, Long Thiên kinh ngạc hỏi.

Phương Thiên Vương cười không nói lời nào, chỉ nói vài lời trêu đùa trước khi xuống lầu: “Đều già cả rồi, còn giữ thể diện gì nữa, bệnh sĩ chết trước bệnh tim, ông đợi nổi nhưng giai nhân cũng đã già rồi, đến lúc đó có trở thành thiên hạ đệ nhất thì có vui vẻ gì nữa chứ?”

Công Tôn Vô Địch trừng mắt, định bắt lão già đó lại đánh cho một trận, kết quả là lão Phương có thể đoán trước được nên sớm đã chạy mất hút rồi.

Công Tôn Vô Địch mắng một tiếng rồi cười nói: “Tính tình của lão già này lại chẳng khác gì ông nội của con”.

“Ông nội con không đến mức không biết xấu hổ như ông ta, đánh cờ một mặt thôi mà còn tự cho mình hơn người”, Long Thiên bĩu môi nói.

Công Tôn Vô Địch cười nhẹ: “Không phải mặt dày mà giống ở cái miệng đê tiện”.

Long Thiên không biết phản bác thế nào, ông nội quả thực là người ăn nói không nể nang gì cả, hễ mở miệng ra là không có được lời hay ý tứ gì cả, chính là bản lĩnh mắng mỏ con trai Long Thiên Tượng của mình.

Ông ấy có thể chửi ba ngày ba đêm không ngừng, hơn nữa vốn từ vựng phải nói là đáng kinh ngạc, không hề lặp lại, phải nói về võ miệng của Long Thiên, đúng là di truyền từ ông nội.

“Ông cụ muốn trở về nhà họ Long rồi sao?”, Long Thiên hỏi, tuy rằng Công Tôn Vô Địch cũng được coi như là một nửa sư phụ của Long Thiên nhưng chưa bao giờ để Long Thiên gọi mình là sư phụ nên Long Thiên cũng không bao giờ dám gọi.

Công Tôn Vô Địch đứng dậy, chắp tay đứng bên cạnh ban công, nói: “Ta đã ra ngoài quá lâu rồi, đã đến lúc trở về. Vẫn còn rất nhiều sách cần phải xem. Mỗi giây phút ta sống ở đây, đều rất nhớ mọi thứ trong khu vườn nhỏ ấy. Ta phải trở về chăm sóc nó, hơn nữa ở đây cũng không cần đến ta nữa, có Phương Nhân Vương ở đây rồi, ta cũng không muốn tham gia náo nhiệt nữa. Để tránh cái lão già kia đến lăng mạ ta mỗi ngày”.

Long Thiên mỉm cười, khi còn nhỏ anh không hiểu chuyện của Công Tôn Vô Địch và bà nội mình.

Lúc trưởng thành, anh đã trải qua thì mới biết rằng đó là một bộ phim thần tượng tình yêu tay ba sống động.

Lý do khiến Công Tôn Vô Địch ở lại trong nhà họ Long, Long Thiên đại khái cũng biết là vì điều gì, nhưng cho dù nhìn thấu anh cũng không dám nói ra, bởi vì sợ bị đánh, cũng chỉ có lão Phương mới dám trêu chọc ông Công Tôn, người tự nhận mình là thứ hai ở Thủ Đô thì không ai dám xưng là số 1 về chuyện này.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận