Người đời đều khổ vì tình, cho dù có là Công Tôn Vô Địch nói bước vào Nhân tôn liền có thể vào Nhân tôn cũng không ngoại lệ, Phương Nhân Vương đã là Nho thánh, sao có thể không nhận ra Công Tôn Vô Địch cam tâm tình nguyện bó chân chịu trói chứ, cả đời phân cao thấp với ông ta, biết không muốn chặt đứt sợi tình duyên để chấm dứt vướng bận, nếu không với thiên phú tu vi Nhân đạo của ông ta, hà tất phải khổ sở mười năm trước là Nhân giả nhất phẩm, mười năm sau vẫn là Nhân giả nhất phẩm chứ.
Không phải là không thể bước vào, mà là không muốn bước vào.
Người đời ngưỡng mộ thánh nhân có thể trường sinh, trở mình một cái cũng có thể vô địch khắp thiên hạ, nhận được sự sùng kính của hàng vạn người, nhưng không ai biết, nếu muốn bước vào thánh nhân thì phải thanh tâm quả dục, từ bỏ tất cả những chấp niệm trong lòng mới có thể bước vào con đường này.
Phương Nhân Vương có thể chặt đứt thất tình lục dục bước vào Nho thánh, không có nghĩa là những người khác có thể, giữa con đường vô tình và con đường hữu tình, Phương Nhân Vương đã lựa chọn con đường tắt nhanh gọn nhất, còn Công Tôn Vô Địch lại hoàn toàn ngược lại.
Phương Nhân Vương đi xuống lầu thở dài một hơi, tựa hồ như đang tiếc hận thay cho Công Tôn Vô Địch vậy, bên cạnh ông ta xuất hiện thêm một người nữa, đó là Nhan Như Ngọc từ trước đến nay không biết lớn nhỏ với Phương Nhân Vương.
Ban đầu Nhan Như Ngọc vô cùng tôn trọng vị cố vấn siêu cấp của Quỷ Môn này, dù sao cũng là cao nhân trong các cao nhân, cho nên mỗi lần gặp mặt đều vô cùng kính cẩn, không dám quên những lễ nghi cần có.
Trong hàng nghìn hàng vạn võ giả trên đời này, người có thể trở thành Nho thánh trong Nho đạo cũng chỉ có một mình Phương Nhân Vương, đọc sách cũng đọc thành một Nho thánh, việc này trong con mắt thời buổi võ đạo tầm thường là chuyện vô căn cứ, nhưng Phương Nhân Vương vẫn làm được, đương nhiên Nhan Như Ngọc cũng giống như những hậu bối đời sau vô cùng tôn kính đối phương rồi.
Nhưng ở cạnh nhau lâu, lại cảm thấy đối phương cũng chẳng có gì hơn người, nếu không là việc xúi quẩy ông ta lợi dụng sự tôn kính của anh mà ăn uống chè chén tá lả, thì cũng là thói quen không thích giữ vệ sinh khiến Nhan Như Ngọc giậm chân đấm gối bực bội.
Nhan Như Ngọc cực ưa sạch sẽ, đồ người khác đã dùng là anh ta tuyệt đối không dùng đến nữa, cho nên quãng thời gian Phương Nhân Vương chây lười ở lại nhà anh ta, Nhan Như Ngọc ngoài việc dọn dẹp vệ sinh ra thì không còn thời gian làm gì khác nữa, dần dà tự nhiên không còn thiện cảm với ông già này, hơn nữa cũng đã thân quen rồi, nên cũng không thèm để tâm đến mấy lễ nghi kia nữa.
Phương Nhân Vương cũng là một người kỳ quái, Nhan Như Ngọc càng vô phép vô tắc thì ông ta càng thích ở cùng đối phương, thậm chí những lúc tâm trạng tốt còn chỉ điểm cho Nhan Như Ngọc một vài cách tu hành, có lúc còn chỉ ra những điểm sai trong sách y, những việc này ít nhiều đều có lợi cho Nhan Như Ngọc.
Chỉ là lần gặp mặt này không giống với như trước đây, ngược lại vừa gặp mặt Nhan Như Ngọc liền nghiêm túc chắp tay, bất ngờ thực hiện hành lễ mà những bậc hậu bối nên làm.
Phương Nhân Vương nhìn người đàn ông có nhan sắc không thua kém bất cứ tuyệt sắc giai nhân nào trên đời này, từ từ thở dài một hơi nói: "Nhóc Nhan, có chuyện gì muốn cầu xin lão phu sao?"
Nhan Như Ngọc ngẩng đầu lên cười nói: "Ông Phương, trên đời này không có chuyện gì giấu được ông, ông biết tôi tới tìm ông là muốn hỏi gì rồi, đừng biết rõ còn cố tình hỏi nữa".
"Chào hỏi một cái đã muốn lão phu tiết lộ thiên cơ sao, cậu cũng nhỏ mọn quá đi", Phương Nhân Vương trừng mắt lườm Nhan Như Ngọc một cái.
"Mẻ trà năm nay thu hoạch ở trang viên Quỷ Môn đều tặng cho ông hết", Nhan Như Ngọc nhẫn nhịn từ bỏ thứ yêu thích nói.
Phương Nhân Vương vừa nghe vậy liền cười híp cả mắt nói: "Thế còn tạm được".
Nhan Như Ngọc nghiêm túc nói: "Chỉ xin ông một chữ, sống hay chết?"
"Cậu đang nói đến cô gái kia hay là bản thân cậu?", Phương Nhân Vương hỏi ngược lại.
"Cô ấy", lần này Nhan Như Ngọc không hề do dự.
Phương Nhân Vương cười khổ một tiếng nói: "Con bé từ xà tinh tu luyện thành người kia độ kiếp thất bại, gặp phải thiên kiếp, nguyên thần trong cơ thể gần như đã tan thành mây khói rồi, chỉ còn lại thân xác thôi. Mấy năm nay dựa vào y thuật của cậu nên thân xác mới không tiêu tan, cho dù cậu có dùng 'Tu la tâm kinh' để giúp cô ta thì cũng chỉ duy trì được mạng thôi, mức độ thấp nhất là một mạng đổi một mạng, hơn nữa cũng không chắc chắn có thể đổi được, chỉ vì ơn một bữa ăn năm đó, mà đáng như vậy sao".
"Không chỉ là ơn một bữa ăn đâu", Nhan Như Ngọc nói.
Phương Nhân Vương thoáng hơi bất ngờ hỏi: "Cậu đã biết nhân quả tuần hoàn của kiếp trước rồi sao?"
"Những gì nên biết đều đã biết rồi, cô ấy đã đợi tôi ba kiếp, tôi chỉ cầu cho cô ấy sống thôi", Nhan Như Ngọc cười khổ một tiếng nói.
Phương Nhân Vương hừ lạnh nói: "Người và yêu không thể ở cạnh nhau, cậu đang làm trái ý trời đó!"
"Vậy tên Long đầu bò kia có thể nghịch thiên bước vào Bá đạo, tôi lại không thể sao? Làm gì có đạo lý như vậy chứ", Nhan Như Ngọc khẽ cười nói.
Phương Nhân Vương không tranh cãi nói: "Cậu là hoàng đế nhà Thanh ngàn năm chuyển kiếp, một ngàn năm chỉ xuất hiện một lần, mỗi lần xuất thế đều tạo phúc cho thiên hạ, được vạn người kính trọng, tại sao đến đời của cậu lại chỉ vì một yêu nữ mà đồng ý hi sinh tính mạng, so với những người đời trước, cậu đúng là đáng xấu hổ!"
"Không thẹn với lòng, thiên hạ này có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ biết vào thời khắc tôi khó khăn nhất, là cô ấy đã ở bên cạnh thôi, thiên hạ này chưa có người nào quan tâm tôi như cô ấy", Nhan Như Ngọc nói đến đây, đột nhiên dừng lại một chút, sau đó nhớ lại bóng hình của cô gái nhỏ bé đứng chắn trước mặt mình trong trận chiến trên Tử Kim Sơn.
Phương Nhân Vương thở phào một hơi, hừ lạnh một tiếng, không tốn nhiều lời với thằng nhóc họ Nhan lai lịch không tầm thường này nữa, chỉ là thoáng có một chút vẫn thấy không cam tâm nên nói: "Cậu chết, cô ta sống, đây là một trong những kết cục mà lão phu có thể nhìn thấy".
Nhan Như Ngọc chấp niệm đến cùng, không nói gì cả.
Đợi sau khi Phương Nhân Vương mặt không cảm xúc đi xa, Nhan Như Ngọc mới đứng lên, suy nghĩ xuất thần nói: "Cho dù tôi thật sự là cái gì mà Phục Hy đại đế, thì cô ấy cũng là Nữ Oa cả đời này của tôi, mặc dù không phải là duy nhất".
Ở cách đó không xa, Vương Manh Manh dựa vào cửa phòng, im lặng không lên tiếng.
"..."
Công Tôn Vô Địch một bước trở về thủ đô, nhà họ Vương mấy ngày nay khá náo nhiệt bỗng dưng lại im ắng xuống.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!