Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên (FULL)

Lưu Công Cẩn là một du khách nghèo, những năm qua, cậu ta đi chu du khắp nơi trên thiên hạ từng làm qua kẻ trộm, ngủ dưới gầm cầu, ăn xin, đã từng không ăn không uống suốt ba ngày liền mà vẫn không chết.

Cho nên luyện đến mức bản thân có đói lả ra mà không muốn ăn cơm cũng là chuyện bình thường, dáng vẻ phóng khoáng cầm thanh kiếm đi khắp thế gian trong tưởng tượng của người khác, hoàn toàn khác với thực tế, thậm chí còn khổ hạnh hơn cả các nhà sư tu khổ hạnh.

Chỉ có thanh kiếm gỗ là thứ duy nhất ở bên cạnh cậu ta vào lúc đó.

Ngay cả khi trên người không có lấy một xu dính túi, cậu ta cũng không có ý định bán nó, vì đây là niềm tin của cậu ta, cũng có thể là vì cậu ta và thanh kiếm gỗ này đã sống tựa vào nhau trong mấy năm đó, mới dẫn tới sự lĩnh ngộ xốc nổi trong việc gia nhập kiếm người hợp nhất.

Tuy không có tu vi và kiếm pháp, nhưng thanh kiếm gỗ ngày càng rắn chắc, sau đó cậu ta tình cờ gặp được Thích Đông Phương cũng là một du khách nghèo, một lớn một nhỏ liền chung tay với nhau để sống qua ngày.

Có kinh nghiệm nhiều năm, Lưu Công Cẩn thành thạo tất cả các loại mánh khoé. Lúc đó cậu ta vốn không biết Thích Đông Phương cũng là kiếm giáp, một trong 13 kiếm giáp nổi tiếng của Hoa Hạ, chỉ cảm thấy đối phương rất khiêm tốn, mặc áo choàng dài rất có phong thái của cao nhân, giống như mấy thầy bói toán kia vậy.

Thêm một người thì thêm một phần chi tiêu, hai người muốn kiếm tiền nuôi sống bản thân thì phải bày quầy hàng.

Thường thì Thích Đông Phương giả làm cao nhân, Lưu Công Cẩn đóng người coi bói, khi nghe được những lời bói toán thì vờ ngạc nhiên hô hoán lên vài câu, nếu cược đánh cờ thì sẽ giả làm người thắng cuộc, để những người xung quanh mê muội mà muốn thử sức, kết quả đương nhiên là bị hai người họ ăn sạch một cách thê thảm.

Tuy cuộc sống lúc đó nghèo khổ, nhưng cũng có thể thuê được nhà, không cần ngủ dưới gầm cầu.

Thời gian rảnh, Thích Đông Phương sẽ kể cho Lưu Công Cẩn những chuyện kỳ lạ, tâm trạng tốt còn chỉ vài chiêu cho cậu ta.

Tuy Lưu Công Cẩn không cho cái lão già này là cao nhân gì, nhưng có người tán dóc cũng coi là chuyện tốt, mãi tới khi Thích Đông Phương rất nghiêm túc rút kiếm ra, chặt cây thành hai khúc trong rừng trúc, Lưu Công Cẩn mới bừng tỉnh, ông cụ Thích không phải bốc phét, mà đúng là rất lợi hại.

Không hành lễ bái sư, Thích Đông Phương dạy Lưu Công Cẩn cửu kiếm, nếu không phải Mã đao giáp nói đó chính là chiêu kiếm pháp thiên nhân cửu kiếm mạnh nhất thiên hạ này thì Lưu Công Cẩn tới giờ cũng không biết chiêu kiếm đó lại lợi hại như thế.

Có trời mới biết Thích Đông Phương được mệnh danh là kiếm giáp lại nhìn trúng mình ở điểm đó, mới sống lưu lạc với mình trong một khoảng thời gian.

Lưu Công Cẩn không ngốc, nhưng rất nhiều chuyện lười phải suy nghĩ, cũng không cảm thấy Thích Đông Phương sẽ hại mình.

Hơn nữa, lúc đó cậu ta còn không có một xu dính túi, ngoại trừ thanh kiếm gỗ, vậy Thích Đông Phương có thể có ý đồ gì được chứ?

Cửu kiếm giết chín người cũng là lẽ đương nhiên.

Tám người trước là đều kẻ ác khét tiếng, Lưu Công Cẩn cũng không nhân từ nương tay, mãi tới khi gặp người thứ chín là Long Thiên thì độ khó mới tăng lên.

Điều quan trọng nhất chính là tên khốn này quá nham hiểm và biến thái.

Cùng đẳng cấp tu vi, dùng song đao khiến Lưu Công Cẩn chịu thiệt, điều biến thái nhất chính là mới mấy ngày, tên khốn kia lại vô cớ bước vào Bá đạo trở thành bá giả, còn chính tay giết lão quái vật nhà họ Đỗ.

Thật sự thì Lưu Công Cẩn cũng là tên bại trận dưới tay của lão quái vật nhà họ Đỗ.

Vậy bản thân đối đầu với Long Thiên, người đã trở thành bá giả kia cũng không có cửa thắng nổi.

Nhiệm vụ này đoán chừng là trong thời gian ngắn không hoàn thành được rồi.

Cũng may ông cụ Thích nhân từ, Lưu Công Cẩn không cần phải hành sự lỗ mãng, trước tiên kết giao tốt, sau đó lặng lẽ đâm một nhát sau lưng cũng không hề hấn gì.

Cho nên tối nay cậu ta mới tới dự tiệc sinh nhật của Vương Manh Manh, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Còn về chuyện đâm một nhát sau lưng thì chờ cơ hội hành động là được.

Nhưng không ngờ cô bé Mã Tiêu Tiêu nhất quyết đòi theo.

Một lớn một nhỏ xuất hiện tại thang máy của KTV tráng lệ, Lưu Công Cẩn chưa từng tới những nơi như vậy.

Mấy năm trước đó, ngay cả ăn cũng ăn không no, lấy đâu ra tiền mà tiêu xài ở nơi như vậy.

Ngược lại Mã Tiêu Tiêu thì giống khách hàng thân thiết, người nhỏ nhưng lại lanh lợi, giúp Lưu Công Cẩn chọn một bộ quần áo giống với các khách quen ở đây, thanh kiếm gỗ vẫn đeo ở thắt lưng, Mã Tiêu Tiêu không phải là vô cớ phản đối, mang theo thanh kiếm gỗ như vậy trông rất kỳ quặc, nhưng cậu ta vẫn khăng khăng muốn đeo theo thanh kiếm.

Mã Tiêu Tiêu nghiêng đầu và mỉm cười: “Anh Công Cẩn, chút nữa vào phòng VIP chắc chắn có không ít cô gái, anh đừng có bị làm cho mê mẩn nha, khiến em cũng mất mặt lắm đó”.

“Anh mới không thèm đấy. Em tưởng anh và bố em như nhau chắc, thấy phụ nữ thì hai mắt sáng trưng à”, Lưu Công Cẩn tỏ ra mỉa mai, nhưng trong lòng vẫn rất mong đợi.

Bao nhiêu năm khổ luyện, cũng chưa từng trải qua mùi vị phụ nữ ra sao.

Lúc Long Thiên kia nói sẽ giới thiệu cho cậu ta 7 8 cô gái, cậu ta quả thật có chút động lòng, nhưng tối nay có mặt cô bé này, danh hiệu trai tân cũng chưa xoá bỏ được.

Mã Tiêu Tiêu hừ một tiếng: “Quạ trong thiên hạ đều màu đen, trên miệng nói là không cần nhưng cơ thể lại rất thành thật”.

“Anh nói ranh con như em, học đâu ra những thứ này vậy?”, Lưu Công Cẩn che mặt cạn lời, mấy năm qua vì kiếm sống mà đã không ít lần chửi bới với những người phụ nữ chanh chua, võ mồm cũng rất khá, nhưng gặp phải Mã Tiêu Tiêu thì đúng là nói không lại đối phương.

“Trên TV, trong tiểu thuyết đều có nói, đàn ông các anh đều là động vật nghĩ bằng thân dưới!”, Mã Tiêu Tiêu tức giận lên tiếng, giống như bản thân thật sự đã bị tên khốn nào lừa vậy.

Lưu Công Cẩn nhỏ tiếng: “Còn bố em thì hay nói phụ nữ là con cọp đấy. Anh thấy em chính là cọp con, lớn lên chắc chắn là cọp cái rồi”.

Mã Tiêu Tiêu vừa nghe thì tức giận và lên tiếng: “Anh nói nữa, em sẽ kêu bố em đánh cho anh một trận đấy!”

Lưu Công Cẩn chột dạ: “Được rồi, lẽ nào anh đánh không lại thì cũng không được né tránh sao?”

“Không được né tránh. Anh là do em dùng bạch mã Dương Tử Minh đổi lại đấy, cả đời chỉ có thể thuộc về em”, Mã Tiêu Tiêu chống nạnh lên tiếng nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Top Truyện Hay
Nhấn Mở Bình Luận