Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên (FULL)


Sau cùng, Nhan Như Ngọc vẫn rời đi, chỉ để lại nụ hôn đó, nhưng với Vương Manh Manh vậy là quá đủ rồi, ít nhất nó cũng chứng tỏ sự cố gắng của cô ta không uổng phí, rốt cuộc thì Nhan Như Ngọc vẫn không thể qua được ải của cô ta.

Chờ Nhan Như Ngọc đã đi xa, Vương Manh Manh mới sờ vào gò má vẫn còn chút hơi ấm của mình, sau đó cười ngây ngốc nhảy chân sáo về phòng VIP.

Trước giờ cảm xúc của cô ta luôn đến rồi đi rất nhanh, cái hôn vừa nãy ít nhiều cũng ẩn chứa một nỗi buồn phải chia ly, hơn nữa cô ta còn có linh cảm là nhất định sẽ gặp lại Nhan Như Ngọc.

Đêm đó cô ta trốn ngoài cửa nghe lén được cuộc trò chuyện giữa Nhan Như Ngọc và Phương Nhân Vương, cô ta không hiểu thế nào gọi là nhân quả đời trước, chỉ biết anh ta phải quay về để cứu một người phụ nữ, hơn nữa rất có thể sẽ phải bỏ mạng vì chuyện này.

Lúc đầu đương nhiên Vương Manh Manh không đồng ý cho Nhan Như Ngọc đi, cố gắng tìm mọi cách giữ anh ta ở lại.

Nhưng khi đặt mình vào vị trí của Nhan Như Ngọc, cô ta tự hỏi nếu người bị thương là Nhan Như Ngọc, thì liệu cô ta có đưa ra quyết định như Nhan Như Ngọc không, câu trả lời là có, giống như đêm đó cô ta đã đứng chắn cho Nhan Như Ngọc ở Tử Kim Sơn, vì vậy sự lựa chọn của Nhan Như Ngọc không hề sai và Vương Manh Manh cũng hiểu điều đó.

Nhưng hiểu không đồng nghĩa với việc cô ta sẽ từ bỏ, trong từ điển của Vương Cách Cách không bao giờ có hai chữ ‘từ bỏ’, anh ta đi cứu người phụ nữ của anh ta, còn cô ta vẫn sẽ tiếp tục thích anh ta, chẳng có gì gọi là mẫu thuẫn cả, cùng lắm là sau này giành đàn ông với người phụ nữ đó thôi.

Vương Cách Cách cô trẻ đẹp ngời ngời như vậy còn phải sợ giành không lại sao.

Vương Manh Manh xoa mặt, tự cổ vũ tinh thần cho bản thân, gắng gượng nở một nụ cười sau đó đẩy cửa bước vào.

Kết quả là ngay khi cánh cửa được mở ra, Hạ Tuyết liền khóc lóc chạy ra, bộ dạng như đang phải chịu một uất ức nào đó, chưa chờ Vương Manh Manh hỏi là ai đã bắt nạt cô ta, Hạ Tuyết đã chạy mất dạng.

Ở trường học, ngoài Quả ớt nhỏ, cũng chỉ có cặp song sinh nhà họ Hạ là thân thiết với cô ta, bạn thân của mình bị bắt nạt, đương nhiên Vương Manh Manh phải ra mặt đòi lại công bằng cho cô ta, vì vậy vừa bước vào phòng VIP cô ta đã hét toáng lên: "Là ai bắt nạt Tuyết Nhi nhà tôi, mau bước ra đây”.

Có vẻ mọi người vẫn chưa phản ứng kịp với tình huống vừa rồi, tất cả đồng loạt quay sang nhìn Vương Manh Manh, không dám nói linh tinh, khẩu khí vừa rồi không phải chuyện đùa, gần như đã áp chế toàn bộ căn phòng, ngay đến tên cà lơ phất phơ chưa từng để tâm đến bất cứ chuyện gì như Lưu Công Cẩn cũng phải trợn tròn hai mắt.

Thấy không có ai đáp lại, Vương Manh Manh nhìn quanh một lượt, sau đó khoanh tay nói: "Này Kiếm gỗ, là anh bắt nạt Tuyết Nhi của tôi đúng không?"

Lưu Công Cẩn vô tội oan ức nói: "Tôi chẳng làm gì cả, hơn nữa ở đây có nhiều người như vậy, sao cô cứ nhắm vào tôi thế, có mình tôi là giống người xấu à?”

Vương Manh Manh nheo mắt nói: "Không phải anh thì là ai. Mã Chí Văn và Phùng Thiên Sách không có cái lá gan đó.

Long Thiên thì có chị tôi trông chừng nên cũng không dám làm loạn, ngoài anh ra thì còn ai vào đây".

Thực ra là còn có ông Phương, hơn nữa ông cụ này trông còn háo sắc hơn cả Lưu Công Cẩn, bởi vì ông ta đang nằm chảy nước dãi trên đùi của một nữ sinh trung học, nhưng đối phương không phải người dễ chọc vào, nên Vương Manh Manh mới chĩa mũi dùi vào Lưu Công Cẩn.

Chuyện này cũng đâu thể trách cô ta.

Dù sao lúc mới bước vào phòng VIP, ấn tượng đầu tiên của cô ta về Lưu Công Cẩn là vừa thấy gái hai mắt đã sáng quắc lên.

Vì vậy, Vương Manh Manh mới hiểu lầm đối phương.

Lưu Công Cẩn suýt ói ra máu, đang định giải thích là liên quan quái gì đến anh ta, thì Vương Lệ Trân lại chủ động đứng lên nói: "Là chị đã nói vài lời khiến con bé thấy khó chịu nên nó mới bỏ đi".

Vương Manh Manh sững sờ một lúc, hiển nhiên cô ta không ngờ chính chị gái mình là người đã khiến Hạ Tuyết phải bỏ đi, Lưu Công Cẩn oan ức hét lên: "Nhìn thấy chưa, cô vu oan cho tôi rồi đấy, mau xin lỗi đi".

Vương Manh Manh trực tiếp bỏ ngoài tai lời nói của Lưu Công Cẩn, nghi ngờ nói: "Tại sao?"

Nhưng ngay sau đó liền nhận ra câu hỏi này là quá thừa thãi, vì sau khi thấy Long Thiên đứng sau Vương Lệ Trân với vẻ mặt bất lực, cô ta cũng coi như đã hiểu được phần nào.

Con nhóc Hạ Tuyết này từ khi bắt đầu bữa tiệc sinh nhật đã không ngừng liếc mắt đưa tình với Long Thiên.

Nếu đổi lại là bình thường Vương Manh Manh cũng chẳng bận để tâm.

Nhưng hôm nay, có mặt chị gái cô ta ở đây, nói gì thì nói Long Thiên cũng là anh rể của cô ta, trắng trợn như vậy đúng là cũng hơi quá đáng thật, nhưng xét về mặt tình cảm, cô ta cũng không tiện nói, chỉ là không ngờ một người xưa giờ chưa từng tranh giành với người khác như chị gái cô ta hôm nay lại ghen tuông, mắng Hạ Tuyết đến nỗi phải bỏ đi như vậy.

Chuyện này Vương Manh Manh cũng thấy hơi khó xử.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận