Thích Đông Phương cười nhạt, giơ cây gậy trúc trong tay lên, giống như đang nói với Mã Kiếm, những kiếm khí đó đều là dùng gậy trúc đánh ra, nếu như dùng kiếm thật thì uy lực ít nhất cũng phải tăng gấp bội.
Mã Kiếm bật cười nói: "Không phóng khoáng, gậy trúc cũng có thể làm kiếm, chỉ cần trong lòng có kiếm, vạn vật đều có thể làm kiếm, ông bị Từ Thiên Lang dắt đi sai đường rồi, cảnh giới này thì đến khi nào mới có thể thắng được Công Tôn Vô Địch đã bước một chân vào Nhân Tôn chứ".
Thích Đông Phương mỉm cười, không xuất ra kiếm thứ ba mà quay trở về chỗ ngồi, cầm cốc trà lên thưởng một ngụm trà rồi nói: "Nếu như không phải nhà họ Long có Công Tôn Vô Địch bảo vệ thì tôi sớm đã móc tim gan của tên Trần Thế Mỹ bội bạc đó ra báo thù cho cháu gái tôi rồi".
"Sát khí quá nặng, cẩn thận cũng tẩu hỏa nhập ma giống Từ Thiên Lang đó", Mã Kiếm có lòng tốt nhắc nhở nói.
Nhắc đến ân sư đã bế quan mười năm trời kia, Thích Đông Phương có chút thở dài bất lực.
Cả đời ân sư dùng để mở thiên môn cho kiếm đạo, lại vì quá mê muội mà dẫn đến lầm đường lạc lối, nảy sinh tâm ma, năm đó chỉ một câu nói của Mã Kiếm đã bức tâm ma hiện thân, vì vậy mới có truyền thuyết Từ Thiên Lang một kiếm khiến Đao Giáp phải quỳ gối, sau đó ân sư hối hận không thôi, thế nhưng tâm ma đã ra đời rồi, chỉ có không màng thế sự mới có thể áp chế được, bằng không một khi bất cẩn e là người xuất hiện sẽ không phải là một kiếm thánh mà là một ma đầu.
Mấy năm nay Thích Đông Phương đi du lịch bốn phương, không nhiều thì ít cũng là vì giúp ân sư tìm cách khống chế tâm ma, về việc dọc đường đi gặp và dạy kiếm cho Lưu Công Cẩn chẳng qua là vì buồn chán nên tìm chút niềm vui mà thôi.
Cũng may ông ta đã có tấm gương đi trước nên chỉ dạy Lưu Công Cẩn kiếm ý, không dạy kiếm chiêu.
Bây giờ xem ra Mã Đao Giáp này thật sự đã nói đúng rồi.
Thích Đông Phương cười khổ nói: "Thực không dám giấu, lần này tới Bắc Hải ngoài việc ôn lại chuyện cũ với ông thì cũng là muốn hỏi ông xem có cách nào không. Dù sao năm đó sư phụ tôi cũng là vì ông nên mới bộc lộ tâm ma, muốn cởi trói thì bắt buộc phải tìm người thắt nút mà".
Mã Kiếm cười lạnh một tiếng nói: "Muốn khiến tâm ma tan biến thì đừng luyện kiếm nữa là được".
Thích Đông Phương đột nhiên nổi giận, cho rằng đối phương đang sỉ nhục ân sư của mình, nhưng thấy biểu cảm của Mã Kiếm tựa hồ như không có ý đó, nên đành nói: "Muốn ân sư không cầm kiếm nữa thì còn đau khổ hơn là việc giết chết ông ấy".
"Ngay đến buông xuống cũng không làm được thì làm sao có thể phá tâm ma?", Mã Kiếm thong dong nói: "Tôi có thể rời khỏi Bá Đạo bước vào Thiên Đạo, chính là dựa vào hai chữ buông bỏ này".
Thích Đông Phương bừng tỉnh ngộ, ngay sau đó liền tự giễu nói: "Nếu như ân sư hơn mười năm trước có thể nghe được lời này thì e là không cần phải bó chân chịu trói như vậy".
"Cho dù ông ta có nghe được cũng sẽ không làm như vậy, không điên dại thì không sống được, cố chấp là thanh kiếm hai lưỡi", Mã Kiếm có chút cảm khái nói.
Thích Đông Phương tò mò hỏi: "Tại sao đột nhiên lại muốn dạy thằng nhóc họ Long đó đao pháp, theo như tôi biết thì ông đã rút lui khỏi giang hồ lâu năm rồi, hà tất gì lại dây dưa nhân quả thêm nữa?"
Mã Kiếm bình thản nói: "Chỉ là cảm thấy bất công với những người muốn học đao mà thôi, tại sao những người học kiếm các ông lại có một Từ Thiên Lang khiến Thiên nhân phải quỳ còn những người học đao chúng tôi gần trăm năm mới xuất hiện một Đao Giáp như tôi, hơn nữa còn bại dưới tay Từ Thiên Lang. Khó khăn lắm mới gặp được một viên ngọc đã bước vào Bá Đạo lại còn học đao, nếu tôi bồi dưỡng để trút giận cho tất cả những người dùng đao trong thiên hạ này, chẳng phải rất sảng khoái sao!"
"Ông muốn để nó đi thách chiến ân sư của tôi sao?", Thích Đông Phương hỏi.
Mã Kiếm lắc đầu nói: "Nếu như tôi muốn báo thù thì từ trước khi cậu ta muốn học đao đã lấy điều này làm yêu cầu rồi, nhưng ông có thấy tôi nhắc qua không?"
"Vậy tại sao lại muốn làm cuộc buôn bán lỗ vốn này?", Thích Đông Phương lại hỏi.
Mã Kiếm cầm cốc trà mỉm cười, hỏi ngược lại: "Thích Đông Phương, ông có còn nhớ năm đó vì sao ông lại học kiếm không?"
Câu hỏi này lập tức làm khó Thích Đông Phương, chiều sâu của câu hỏi này không thua kém gì với câu hỏi 'tôi là ai' cần cả đời tìm kiếm câu trả lời.
"Vì để trở nên mạnh mẽ, vì nghiên cứu kiếm đạo, vì giết người?", Thích Đông Phương nghĩ một hồi rồi lẩm bẩm nói, vừa như đang trả lời vừa như đang tự hỏi chính mình.
Mã Kiếm một câu đánh thức người trong mộng nói: "Là bởi vì thích".
Thích Đông Phương trầm mặc, Mã Kiếm vui vẻ nói tiếp: "Tôi thích dùng đao, cho nên học đao, đao đương nhiên cũng thích tôi, tôi có thể không dựa vào công pháp nào mà vẫn vào được Bá Đạo cũng chính là vì điểm này. Yêu thích quan trọng hơn bất cứ thứ gì, không quên sở tâm, thủy chung một đường, làm người cũng thế mà luyện đao cũng vậy".
Thích Đông Phương có chút tỉnh ngộ, đây có lẽ là cảnh giới mà cả đời ông ta suy nghĩ không thông.
"..."
Long Thiên nằm dưới đất đợi cả nửa ngày mà vẫn không thấy kiếm thứ ba của Thích Đông Phương, mà lại thấy Lưu Công Cẩn từ thành phố Long trở về.
Lưu Công Cẩn vẫn đeo thanh kiếm gỗ như vậy, khuôn mặt ôn hòa, có điều trên cổ có thêm một vết sẹo, nhìn mà thấy đau lòng thay, cậu ta đến cũng không lên tiếng, chỉ ngồi xổm xuống đất, miệng còn ngậm điếu thuốc lá ngẩn người cùng Long Thiên.
Long Thiên nhìn lên trời nói: "Sao cậu biết tôi ở đây?"
“Tiêu Tiêu nói, con bé kể thời gian này anh ngày nào cũng tới rừng trúc xin được đánh. Tôi liền tới hóng xem sao, vừa nãy đã thấy rồi, anh không xuất đao mà vẫn có thể đỡ được hai kiếm của sư phụ tôi, thực lực lại tiến bộ rồi”, Lưu Công Cẩn có chút ngưỡng mộ nói.
Long Thiên mỉm cười nói: “Có phải thấy giết tôi lại khó hơn rồi không?”
“Tôi ở thành phố Long cũng có sở ngộ, giết chết được một vị võ giả cấp Thiên, mặc dù là hạ tam phẩm, không bằng với lão yêu quái họ Đỗ mà anh đã giao thủ, nhưng tốt xấu gì cũng coi như có tiến bộ”, Lưu Công Cẩn thản nhiên nói
Long Thiên nhíu mày.
Lưu Công Cẩn toét miệng cười nói: "Có lời trăng trối nào không?"
Long Thiên bình thản nói: "Tôi còn tưởng chúng ta đã coi như là bạn bè rồi chứ?"
"Tôi và anh đương nhiên là bạn bè, tuy nhiên bạn bè thì bạn bè, ân oán vẫn phải tính toán rõ ràng. Việc tôi đồng ý đó với ông Thích giải quyết trước, việc kết bạn với anh để sau, bất cứ việc gì cũng phải có trước có sau mà", Lưu Công Cẩn nghiêm trang nói.
"Cổ hủ".
"Không phủ nhận".
"Vẫn muốn ra tay?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!