Long Thiên là tay chơi sành sỏi, anh hùng cứu mỹ nhân, phong độ, ga lăng, những thủ đoạn cưa gái anh đều dùng hết với một tay mơ như Mộc Tiểu Nhã rồi. Anh nhân lúc thiên thời địa lợi nhân hòa mà ra vẻ đứng đắn mời cô đi uống trà, dường như chỉ thật sự uống trà mà không làm gì khác vậy.
Sau đó Mộc Tiểu Nhã đỏ mặt, từ chối anh, nhưng sợ anh thất vọng mà bổ sung rằng một thời gian sau lại nói. Long Thiên thầm than thở bản thân đã thất bại nhưng vẫn rất thức thời nói tạm biệt rồi rời đi. Mộc Tiểu Nhã đang định nói gì đó lại thôi, cô chạy đến công viên gần khu chung cư, ngơ ngẩn ngồi đó một tiếng đồng hồ mới rời khỏi.
Lúc đưa Mộc Tiểu Nhã về nhà đã là 9 giờ rồi, Long Thiên xem điện thoại, không có bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào. Cũng phải, vợ mình lạnh lùng như thế, chủ động gọi điện cho anh mới là lạ. Không gọi điện thoại cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất cho thấy Vương Lệ Trân đang an toàn.
Long Thiên gọi một cuộc điện thoại: “Tiểu Tiêu, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra chứ?”
Tiêu Ngọc Phong được coi là “la thủ thần thám” lúc này đang theo dõi nhà Vương Lệ Trân, nói: “Đội trưởng Long, tất cả đều bình thường như anh đoán, đối phương không mắc bẫy”.
“Nếu dễ dàng mắc bẫy thì chán lắm”, Long Thiên cười nói: “Hôm nay cậu vất vả rồi, tôi lập tức trở về, chúng ta gặp nhau chút”.
“Được”, Tiêu Ngọc Phong đã đứng canh bên ngoài nhà Vương Lệ Trân ba tiếng đồng hồ nhưng không hề oán trách hơn nữa còn rất hưng phấn. Đối với Tiêu Ngọc Phong, có thể cùng làm việc với đội trưởng Long là vinh hạnh của anh ta, hơn nữa còn có thể đánh nhau với cao thủ, quá đã luôn.
Sau khi cúp điện thoại, Long Thiên lại lên chiếc xe taxi vừa nãy. Tài xế buồn cười mà nhìn anh, dường như cảm thấy tên nhóc này thật xui xẻo. Cô gái vừa rồi đáng yêu biết bao nhiêu, cuối cùng lại từ chối anh, đồ ăn đến miệng rồi còn rơi mất, tài xế thật sự tiếc thay cho Long Thiên. Anh lại không rảnh tìm tòi suy nghĩ của tài xế mà chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong đầu lúc này chỉ nghĩ làm sao dụ được tên khốn đang ngấm ngầm quan sát anh ra.
Lúc về đến chung cư thì lại gặp tên Di Lặc béo chuyển đến lần trước đi đổ rác. Gã chào hỏi với anh, đưa cho anh điếu thuốc như lần trước. Hai người vừa hút thuốc vừa nói chuyện. Di Lặc béo đa phần đều xoay quanh vấn đề liên quan đến làm ăn cùng phụ nữ, thỉnh thoảng sẽ kể đến mấy chuyện cười đen tối, phương pháp nhã nhặn, kết hợp với điệu bộ mập mạp của gã tạo thành một câu chuyện cười rất được. Hơn nữa, người này nói năng đưa đẩy, có tiến có lùi, gặp ai cũng nói chuyện được, việc làm ăn hẳn cũng lên như diều gặp gió.
Vì thế, đa phần là Di Lặc béo nói chuyện, Long Thiên nghe, ngẫu nhiên sẽ chen vào vài ba câu như vẽ rồng thêm mắt, một gầy một béo ăn ý với nhau, không đứng đắn chút nào.
Cho đến khi tạm biệt, sau khi ghi lại biển số xe chiếc xe Toyota Carlo sau lưng Long Thiên, Di Lặc béo vốn luôn tươi cười lúc này mới đổi thành dáng vẻ âm trầm hoàn toàn trái ngược, thầm nghĩ đã đến lúc đi xử lý đám ruồi bọ phiền phức này rồi.
Mà Long Thiên lại vòng vèo một lượt, đến khi Di Lặc béo lên tầng mới chậm rãi mà đi đến bên cạnh chiếc xe Carlos, gõ cửa xe. Tiêu Ngọc Phong thò đầu ra nói: “Đội trưởng Long, anh thấy tên mập có vấn đề?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!