Liêu Đồ không được coi là con nhà nòi, nhưng thích quyền anh, biết rõ đòn đánh đó mạnh ra sao, một cú đấm cũng có thể đo ván một con quái vật nặng bốn trăm pound, tên này rốt cuộc là quái kiệt phương nào. Liêu Đồ vốn định xuống giúp một tay nhưng giờ cũng ngồi im trên xe không dám nhúc nhích, thật nực cười, với mấy đường võ mèo của mình xuống đấy không phải múa rìu qua mắt thợ sao, bố mình cũng thật quá lợi hại, mấy tên xã hội đen tầm thường này có thể đánh lại anh ta sao?
Cây thương vừa phóng ra liền khiến tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi, Đông Tử không kịp phản ứng lại, chân phải của gã ta bị cây thương găm chặt trên mặt đất, đau điếng người, quỳ xuống đất không dám động đậy, gã ta vội nhìn về phía đám côn đồ hét toáng: “Mẹ nó, rút cái này ra cho ông trước đã”.
Bọn chúng nghe thấy vậy, cũng không thèm để ý tới người thiếu niên đang thong thả đi về phía bọn chúng, mà đổ dồn về phía Đông Tử, bốn người chụm lại cùng kéo cây thương ra. Thế nhưng cho dù bọn chúng đã dùng hết sức bình sinh, cây thương vẫn không hề di chuyển, nó chẳng khác nào cây đại thụ cao chọc trời với bộ rễ đã cắm sâu vào lòng đất.
Sức bốn người không đủ, thì lại gọi thêm bốn người khác tới, thế nhưng cây thương vẫn trơ ra không chút biến chuyển.
“Có cần tôi giúp không?”, một giọng nói từ phía sau vang lên, trong khi tất cả đám côn đồ không có cách nào kéo cây thương ra. Nghe tiếng, Đông Tử ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra người này không ai khác chính là chùm sò Long Thiên.
Mặt Đông Tử tái mét, nhưng vẫn tỏ ra sĩ diện, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các anh em, xông lên, đập chết nó!”
Lệnh vừa hạ xuống nhưng không ai dám xông lên, đùa hả, ai có mắt cũng biết không thể dây vào người này, cả Bắc Hải này chẳng có mấy người có lá gan đó, bởi xông lên chẳng khác nào tự tìm chỗ chết cả.
“Anh Đông, thằng này không đơn giản đâu, hảo hán không ăn thua nhau chuyện thiệt hơn trước mắt!”, một tên nhát cáy lên tiếng, nhưng đây cũng là suy nghĩ của tất cả bọn chúng lúc này.
Song trong một đám người luôn có vài kẻ không sợ chết, một tên côn đồ trông còn khá trẻ tuổi liền cầm con dao bầu lên, nói: “Tao không tin nó hung hăng mãi được, hai tay không đánh lại được bốn tay, chúng ta đông người như vậy, lẽ nào không giết chết được nó hay sao?”
Thế nhưng khi tên đó vừa dứt lời, Long Thiên đã đứng ngay trước mặt hắn, tất cả mọi người còn chưa nhìn rõ anh ra tay như nào, mà chỉ thấy tên kia giây trước vẫn còn đang hùng hổ tuyên chiến giây sau đã ôm bụng nằm lăn ra đất, toàn thân run lên, miệng rớt rãi, tạm thời không thể gượng dậy nổi.
Tâm lý chiến đấu của đám côn đồ trong chốc lát bay biến, những tên nhát cáy sớm đã vứt bỏ vũ khí la hét bỏ chạy, mấy tên ở lại còn chút nghĩa khí đứng nguyên bảo vệ cho Đông Tử. Tuy bọn chúng không bỏ chạy, nhưng tên nào tên nấy nhìn Long Thiên bằng ánh mắt sợ hãi, bởi Long Thiên trong mắt bọn chúng chẳng khác ác quỷ tới từ địa ngục, quá đáng sợ!
“Còn không ngoan ngoãn sao?”, Long Thiên nhìn Đông Tử nói.
Đông Tử sắc mặt u ám bất định, gã ta có không thích thì cũng biết hôm nay gặp phải ải khó, không thể qua được. Thế nhưng trong lòng Đông Tử vẫn có chút bực dọc, tên này quả đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà giết chết voi, vừa bắt đầu đã tạo khí thế át người, khiến bọn chúng biết khó mà lui, vừa lên đã nhè chân gã ta mà đánh, quá dã man!
Đông Tử cúi đầu thở dài một tiếng nói: “Các anh em, tao cũng chỉ được người khác thuê tới mà thôi...”
Lời này của Đông Tử khiến mấy tên côn đồ còn lại vội vàng buông vũ khí trong tay xuống, vì sợ tên biến thái này tưởng bọn chúng có ý định phản kháng, tới lúc đó chỉ còn lại một mình gã ta làm sao lôi được cây thương ra.
Long Thiên xua tay nói: “Biết mày cũng chỉ được thuê tới, nên tao cũng không làm khó nữa, mày bảo Điền Hải mang năm triệu tệ tiền mặt tới, như vậy mày có thể đi được rồi”.
“Trời cũng đã tối tồi, ngân hàng giờ này cũng đã đóng cửa, đi đâu moi ra được ngần ấy tiền cho mày chứ?”, Đông Tử mặt mày nhăn nhó nói.
Long Thiên khẽ cười, nói: “Tao không quan tâm, không có tiền thì tao cũng không thả người, mày là Đông Tử đúng chứ? Tao nói mày tốt xấu gì cũng giúp người ta bán mạng, nếu Điền Hải còn tiếc năm triệu tệ để cứu mày, thì sau này mày vẫn còn nhắm mắt mắt mũi bán mạng cho hắn ta sao, có ngu không chứ?”
Đông Tử trầm ngâm suy nghĩ, Long Thiên cũng đã nói thẳng, không có tiền, thì cũng đừng hòng mà đi được, cho dù có muốn lén lút trốn đi cũng khó, bởi cây thương đã ghim chặt chân gã ta, lẽ nào phải cưa chân luôn sao? Vì chút tiền này thật không đáng, mà cho dù có cưa được chân thì cũng không chạy được, lần này đã bị đánh thẳng vào chân vậy lần tới sẽ còn bị đánh vào đâu, thật không dám nói trước.
Nhưng chuyện này gã ta đã tự vỗ ngực bảo đảm với Điền Hải sẽ xử lý ổn thoả, hai năm nay Điền Hải cũng không ít lần đối tốt với gã ta, nhưng chỉ như vậy mà bán mạng cho Điền Hảo, thì sau này còn làm sao lăn lộn được trong cái giới này?
Sau một hồi đấu tranh suy nghĩ, Đông Tử cũng rút điện thoại ra gọi cho Điền Hải, thà mất mặt thì cũng không thể mất mạng. Cái tên thoạt nhìn trông vô hại này, có thể sẵn sàng đào hố chôn sống Đông Tử, nếu gã ta không nghe lời cũng nên.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!