“Người anh em à, xin anh rộng lượng bỏ qua cho, năm triệu cũng không phải số tiền nhỏ, bây giờ tôi lấy đâu ra nhiều tiền mặt như thế để đưa cho anh được, trước tiên tôi đưa cho anh một nửa nhé? Được không?”, Điền Hải lùi một bước nói.
Long Thiên có chút nóng nảy, chỉ năm triệu thôi mà cũng lèo nhèo như vậy, đúng là nghèo rớt mồng tơi. Nhưng mà giọng nói anh vẫn không hề dao động, anh thản nhiên nói: “Năm triệu, một xu cũng không thiếu. Tôi cho anh hai tiếng để chuẩn bị tiền, nếu như vượt quá thời gian thì tôi sẽ phá hủy nhà máy này của anh".
Không đợi Điền Hải trả lời lại thì Long Thiên đã thẳng thừng cúp máy.
Long Thiên ném di động cho Đông Tử, rồi đi thẳng về phía Phạm Thái Nhàn đang nằm dưới đất. Anh không hề đỡ anh ta dậy mà còn đạp cho một cú: “Con mẹ nó đừng có giả chết trước mặt ông đây".
Phạm Thái Nhàn lập tức bùng nổ, anh ta nhảy dựng lên nói: “Ông cố nội Long Thiên à, nếu anh đã giải quyết được thì sao không ra tay luôn từ đầu đi, còn bắt tôi chịu trận đòn này? Anh cố ý đúng không!”
“Không phải anh nói bản thân là anh hùng hả? Tôi cho anh cơ hội thể hiện còn gì, ai mà ngờ anh lại đánh đấm không nổi. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là do tôi chướng mắt anh đấy. Loại người như anh chính là kiểu thích gợi đòn", Long Thiên tức giận nói. Anh tưởng rằng cái tên này cũng có chút bản lĩnh, nhưng ai ngờ kết quả chỉ là anh hùng giấy mà thôi, còn bị xử lý vô cùng nhanh nữa. Điều này khiến Long Thiên rất thất vọng, nhưng mà sau khi thất vọng thì anh lại cảm thấy khá tán thưởng. Gần đây có không ít hiệp sĩ gặp chuyện bất bình ra tay cứu giúp, nhưng loại cậu ấm ăn chơi đứng ra làm hiệp sĩ thì quả thật rất hiếm có.
Phạm Thái Nhàn ngồi dưới đất giận dỗi, Long Thiên nói: “Sao không mắng nữa?”
“Ông đây chịu đựng đủ rồi, ngày mai tôi xin thôi việc, không thì sớm muộn gì cũng bị anh hại chết. Đám khốn kiếp kia thật sự là không có nghĩa khí, bọn họ nói anh chỉ là dân ngoại tỉnh, không có thế lực gì cả. Chết tiệt, không có thế lực thì tôi cũng không thắng nổi khả năng đấm đá của anh. Phát súng này cho dù lão Hoàng bên cạnh Lữ béo cũng không đỡ nổi ấy chứ. Tôi cũng không muốn trên người có thêm mấy cái lỗ đâu. Đêm nay ông đây sẽ trở về cho đám bạn bè chó má kia một trận. Ông đây có chết cũng không làm công việc này nữa”, Phạm Thái Nhàn oán thán kêu lên một tiếng.
Long Thiên không để ý đến mấy lời oán giận này, anh quay đầu nhìn về phía Chu Hòa Phong bị dọa sợ và Tào Nghệ đang đỏ cả vành mắt kia. Thật ra hai người này đề có biểu hiện không tệ, chí ít cũng không phải loại người gặp phải chuyện gì cũng sẽ bỏ chạy. Đặc biệt là Chu Hòa Phong có can đảm dám đối đầu với thế lực của đối phương, mặc dù cuối cùng vẫn có chút chật vật, nhưng vẫn được coi là người đàn ông chân chính.
“Hai người làm tốt lắm".
Câu nói này khiến cho hai người đang đứng im một chỗ không biết làm gì khẽ thở phào một hơi. Mới đầu đúng là mang theo tâm thế xem trò vui, muốn xem Long Thiên bị xấu mặt, nhưng bọn họ không ngờ được lại trở nên thế này. Quả thật còn đặc sắc hơn cả mấy bộ tiểu thuyết võ hiệp nữa. Nhưng quan trọng nhất vẫn là thái độ của Long Thiên, dường như anh không trách bọn họ đã tính toán chi li ngay từ đầu. Bọn họ nghĩ đến đây thì lập tức cảm thấy vị lãnh đạo này rất rộng lượng, không khỏi khiến người khác khâm phục.
Chu Hòa Phong lấy can đảm nói: “Giám đốc, anh biết võ công sao?”
“Có biết một chút, xử lý mấy tên lưu manh thì không có vấn đề gì", Long Thiên cười nói, cả người đều toát ra vẻ vô hại. Nhìn thế nào cũng không thấy giống dạng người vừa mới ra tay đã khiến cho người ta khiếp đảm.
Ánh mắt Tào Nghệ lộ rõ vẻ sùng bái, đây mới đúng là đàn ông này. Khó trách giữa trưa nay lúc ở nhà ăn Mộc Tiểu Nhã lại tình nguyện làm cây si với Long Thiên.
Mới đầu Tào Nghệ còn hơi khinh thường Mộc Tiểu Nhã, nói cô ấy không có mắt nhìn, bây giờ xem ra Mộc Tiểu Nhã đã tính toán từ trước rồi.
Tào Nghệ dùng ánh mắt đắm say nhìn Long Thiên, còn Long Thiên thì chẳng hiểu phong tình, anh vẫn đang nói chuyện trên trời dưới bể với Phạm Thái Nhàn. Làm sao Chu Hòa Phong lại không nhận ra được tâm tư của Tào Nghệ chứ, anh ta nhỏ giọng trêu chọc cô ta: “Đừng nhìn nữa, nước miếng chuẩn bị chảy ra rồi kìa!”
Mặt Tào Nghệ đỏ lên, cô ta giả bộ muốn đánh người, Chu Hòa Phong cười ngây ngô vài tiếng, Tào Nghệ cũng bình thường trở lại. Mặc dù quen biết không lâu nhưng Tào Nghệ hiểu rõ người đàn ông tên Long Thiên kia không phải người mà cô ta có thể có được, bọn họ rõ ràng là người của hai thế giới. Ngược lại Chu Hòa Phong này bình thường nhìn thì nhát như cáy, nhưng vào thời điểm mấu chốt lại rất mạnh mẽ. Người này có vẻ như không tệ. Nghĩ đến việc anh ta vẫn luôn có ý với mình thì cô ta cảm thấy mình đáp trả lại một chút tình cảm cũng không tồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!