Vương Manh Manh thở phào nhẹ nhõm, Hạ Tuyết hô to một tiếng vạn tuế, còn Đổng Đại Ngưu lại kinh ngạc dừng bước, đám đông quay lại nhìn theo tiếng động, chỉ thấy Long Thiên bị ép chặt vào tường đang chậm rãi thoát thân ra, rồi vặn cổ cười nói: "Có phải đến lượt tao rồi không?"
Đổng Đại Ngưu không trả lời, Long Thiên lắc mình một cái đã đến trước mặt hắn, thuấn bộ, đây là chiêu thức mà võ giả đỉnh cấp thường xuyên sử dụng, người thanh niên trước mặt sao có thể sử dụng được chứ, lúc Đổng Đại Ngưu còn đang cho rằng bản thân bị hoa mắt thì đòn tấn công của Long Thiên đã kéo nhau mà đến, không chút kỹ xảo nào đánh trúng vào ngực của Đổng Đại Ngưu, một âm thanh vô cùng lớn phát ra, khiến cho những người không bị trúng một quyền này cũng rõ ràng cảm nhận được uy lực ẩn chứa của nó.
Ngực của Đổng Đại Ngưu nhất thời bị lõm vào trong, đầu óc hắn hoảng hốt, sự đau đớn bất ngờ ập đến, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Long Thiên lùi lại về sau nói: "Bẩn quá, ám khí này đúng là dùng mà không biết xấu hổ".
Quyền thứ hai đúng lúc mà tới, chính xác trúng ngay vào phần bụng của Đổng Đại Ngưu, quyền này còn mạnh mẽ hơn một quyền lúc nãy của Đổng Đại Ngưu, Đổng Đại Ngưu như con diều mất dây, cả người bay về phía sau, đụng trúng vào Hứa Văn.
Đám Vương Manh Manh đều ngây người, một giây trước bọn họ còn tưởng rằng hôm nay xem như ngày tàn rồi, không ngờ bây giờ lại lật ngược tình thế, Long Thiên trực tiếp miểu sát đối phương, gã này rốt cuộc là quái vật gì chứ?
Hứa Văn bị Đổng Đại Ngưu đè lên, gần như đau đến mức ngất đi, gã có nằm mơ cũng không ngờ được, cao thủ mà mình mời đến lại bị người ta đánh bay đi, vở kịch không phải như thế này mới đúng chứ.
Đổng Đại Ngưu vật lộn dưới đất một lúc, khó khăn lắm mới ngồi dậy được, ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt thản nhiên của Long Thiên, nghiến răng nói: "Mày cũng là võ giả sao?"
Long Thiên vẫn ngạo nghễ đứng tại chỗ, nở một nụ cười làm lộ hàm răng trắng sáng nói: "Mày thấy tao có giống không?"
Đổng Đại Ngưu ảo não, vừa ăn hai chưởng xong bụng và ngực của hắn ta đau đến không thở được, e rằng nội thương là nhẹ nhất rồi, hiểu rõ mình không có tỉ lệ thắng, chỉ là một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi mà sao có thể đạt được đến cảnh giới này của võ giả chứ, người này chính là nhân tài trong hàng ngàn người mới có một, mình đen đủi cỡ nào mới gặp phải chứ?
Đổng Đại Ngưu dữ tợn lườm Hứa Văn mặt đã cắt không còn giọt máu một cái, sau đó cúi đầu hèn nhát nói: "Người anh em, à không, tiền bối, chuyện này là do Đồng Đại Ngưu tôi có mắt không thấy Thái Sơn, xin tiền bối tha lỗi".
Vừa nãy vẫn còn khí khái tiên phong cốt đạo mà giờ đã như chó cúp đuôi, khiến Vương Manh Manh không nhịn nổi mà nói móc một câu: "Không phải vẫn còn muốn trói tôi bắt về sao, mau lên đi, bổn cô nương đây đã khoanh tay chịu trói rồi đó".
"Vương Manh Manh, cô đừng có khoa trương", Hứa Văn cũng là một kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vẫn cho rằng vừa nãy chỉ là ăn may mà thôi, gã giống như một tên ngu gào lên: "Lão Đổng, ông mau giết tên khốn này đi!"
Giết mày thì có, Đổng Đại Ngưu thầm chửi trong lòng, tên ngốc này vẫn chưa nhìn ra được cục diện sao, mình đã xin đối phương hi vọng có thể tha cho một con đường sống mà gã thì hay rồi, còn thêm dầu vào lửa, đúng là một tên phế vật, mình sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn hại chết thôi.
"Tiền bối, hẹn hôm khác gặp nhé", Đổng Đại Ngưu nín nghẹn cố gắng diễn kịch nói một câu rồi ôm vết thương vội vàng muốn rời đi.
Hứa Văn vẫn đứng đó gào thét, khăng khăng không chịu đi, Long Thiên ngoáy tai có hơi mất kiên nhẫn nói: "Cái gì Ngưu ấy nhỉ, mày đợi chút đã".
Đổng Đại Ngưu giật thót tim, vội vàng dừng bước.
"Muốn đi?", Long Thiên hỏi.
Đổng Đại Ngưu vội vã gật đầu, Long Thiên nhìn Hứa Văn nói: "Hoặc là giờ mày phế hai cánh tay của tên khốn này, hoặc là tao phế hai cánh tay của mày, mày tự chọn đi".
Đổng Đại Ngưu nhìn Hứa Văn, rồi lại nhìn Long Thiên, cuối cùng từ từ đi tới nói: "Cậu chủ, giết đồng bọn chứ không giết mình, đừng trách tôi!"
Dứt lời, Đổng Đại Ngưu không do dự gì kéo tay trái của Hứa Văn lên dùng lực vặn gãy, Hứa Văn đau đớn la hét: "Đổng Đại Ngưu, mày dám phế tay tao sao, tao sẽ bảo ông tao giết chết mày, còn cả tên khốn Long Thiên kia, chúng mày đều sẽ chết không được yên!"
Đổng Đại Ngưu giả vờ như không nghe thấy, cương quyết kéo tay phải của Hứa Văn lên, đại khái là tái diễn lại, Hứa Văn khóc ròng, hai cánh tay buông thõng xuống đất, phỏng chừng sau này sẽ không còn được linh hoạt nữa, con người này là một tên hèn hạ, phải ăn vài trận làm bài học mới được, một đôi tay coi như là món quà tặng cho gã.
"Tiền bối...", Đổng Đại Ngưu quay lại cẩn thận gọi.
"Vặn răng của nó, tao ghét nhất là người đẹp trai hơn tao, miệng lưỡi còn ti tiện hơn tao", Long Thiên móc trong túi ra bao thuốc, tự châm cho mình một điếu, rồi vứt cho Mã Chí Cao và Phùng Thiên Sách đang đứng ngây ngốc mỗi người một điếu, hai người vội vàng nhận thuốc, nhưng không dám hút ngay.
Đổng Đại Ngưu có chút tủi thân, cao thủ người ta đều nói lời là giữ lấy lời, làm gì có ai lật lọng ngay tức thời như hắn chứ, đúng là không đáng mặt cao thủ, trong lòng Đổng Đại Ngưu thấy rất tủi, nhưng vẫn làm, đánh ra một quyền khiến Hứa Văn đang đứng chửi bới chỉ có thể phát ra mấy tiếng ô hô, răng đều rụng cả ra, không những trở thành kẻ tàn phế mà còn bị hủy dung nhan nữa.
Long Thiên rít một hơi thuốc, rất hài lòng gật đầu nói: "Cút".
Đổng Đại Ngưu như thấy đại dịch sắp đến, vội vàng lôi theo cậu chủ nhà mình chạy mất dạng, không dám dừng lại dù chỉ một bước, ông ta đã quyết định rồi, sau chuyện này sẽ không ở lại Bắc Hải nữa, ở đây quá nguy hiểm rồi, tùy tiện cũng có thể gặp phải một cao thủ cấp cao, loại tiểu tốt như ông ta sao có thể lăn lộn ở đây được chứ?
Sau khi hai người đi xa, Long Thiên mới đi đến chỗ Vương Manh Manh nói: "Cô thu dọn đi, tôi đưa cô tới trường".
"Vâng... được", Vương Manh Manh không biết nói gì, Long Thiên khi nãy đã khiến cô ta kinh hãi, cô ta đột nhiên phát hiện ra anh thực ra trông cũng khá đẹp trai.
Vương Manh Manh có thể giữ được bình tĩnh, nhưng những người khác thì không, Mã Chí Cao và Phùng Thiên Sách coi như đã tâm phục khẩu phục, ánh mắt nhìn Long Thiên đều đầy sự kính sợ, Hạ Thiên vẻ mặt tò mò, nhưng người hưng phấn nhất phải kể đến Hạ Tuyết, cô ta chạy đến ôm lấy cánh tay của Long Thiên nói: "Anh Thiên, anh có bạn gái chưa?"
"Tôi là anh rể của Manh Manh, cô nói xem tôi đã có bạn gái chưa?", Long Thiên cười khổ trả lời.
"Vậy anh có ngại việc đổi người khác không?"
"Ngại".
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!