Quả ớt nhỏ lặng lẽ cất điện thoại đi, ngay đến Hoàng Đông Lâm cũng từ bỏ, chứng minh năng lực của người này rất mạnh, mặc dù Quả ớt nhỏ không nhìn ra được năng lực của tên Đổng Đại Ngưu kia mạnh đến cỡ nào, nhưng một quyền có thể đánh người lùi về sau mấy mét, tuyệt đối không phải hạng phàm phu tục tử, nhưng vẫn bị Long Thiên hạ gục trong tích tắc, nghĩ vậy ánh mắt của Quả ớt nhỏ nhìn Long Thiên lại đầy sự kích động, cô ta vẫn không tin cả Bắc Hải này không có người nào có thể giúp cô ta báo thù.
Nếu như Hoàng Đông Lâm không chịu ra tay, vậy thì tìm những kẻ khác luôn bán mạng cho bố mình vậy, cộng thêm giở thêm vài trò mưu mẹo, thậm chí dùng đến cả mỹ nhân kế nữa, lẽ nào vẫn không thể khiến cho Long Thiên nếm chút mùi sao, tóm lại Quả ớt nhỏ vẫn không thể quên được sự lăng nhục đêm hôm đó, nếu thù này không báo được thì sau này làm sao còn chỗ đứng ở đất Bắc Hải này nữa.
Long Thiên đang bị Hạ Tuyết cuốn lấy đương nhiên không biết anh đã trở thành cái gai trong mắt của Quả ớt nhỏ, chuyện đêm hôm đó đối với anh mà nói chẳng qua chỉ là một trò đùa vô hại tao nhã, cho nên cũng không để tâm đến, hơn nữa bản thân anh cũng không có ác ý, chắc đối phương cũng không nhỏ nhen đến mức như vậy.
Nói cho cùng anh vẫn quá xem nhẹ lòng báo thù của phụ nữ.
"Đúng rồi, Cách Cách, vừa nãy không phải cậu đã nói rồi sao? Chỉ cần Long Thiên giáo huấn được tên Hứa Văn kia, cậu sẽ hôn anh ấy, có nhiều người chứng kiến như vậy cậu không thể nuốt lời được đâu nhé", vẻ mặt Hạ Thiên như đang mong chờ trò vui nói.
Vương Manh Manh biến sắc, vừa nãy chẳng qua chỉ là lời nói trong lúc tức giận của mình mà thôi, lẽ nào thật sự phải hôn tên xấu xí này sao? Cô ta lén nhìn Long Thiên một cái, kỳ thực anh cũng không phải xấu lắm, chỉ là miệng lưỡi ti tiện chút thôi, nếu như nhắm mắt hôn một cái thì cũng được, đỡ bị mất mặt.
Đúng lúc Vương Manh Manh đang suy nghĩ lung tung thì Hạ Tuyết nhanh nhẹn thơm vào má Long Thiên một cái, còn hào hùng nói: "Tớ thay Cách Cách hôn rồi, không cần khách sáo nhé".
Mã Chí Cao và Phùng Thiên Sách rú lên trêu chọc, Long Thiên có chút bất ngờ khổ sở, nếu như Vương Manh Manh về mách lẻo thì chỉ sợ Vương Lệ Trân khó khăn lắm mới có chút tình cảm với mình sẽ lại khôi phục lại trạng thái lạnh lùng như băng mất, nghĩ vậy anh chỉ đành trừng mắt với Vương Manh Manh, để cô ta không đi mách lẻo với chị gái mình.
Vương Manh Manh có chút ngại ngùng, còn có chút tiếc nuối như bị người khác cướp mất đồ chơi, nhưng đều đã giấu nhẹm đi, không nói gì mà quay về phòng thu dọn đồ đạc để trở về trường.
Hạ Thiên bất đắc dĩ túm Hạ Tuyết lại, bảo cô ta tem tém lại, ai ngờ cô em gái của mình lại hùng hồn nói: "Chị, em yêu rồi".
Hạ Thiên sững sờ chốc lát, rồi lại thấy ánh mắt sùng bái của Hạ Tuyết nhìn Long Thiên, cô biết em gái mình đã đắm chìm rồi, Hạ Thiên không phải là người cổ hủ, nhưng ít nhất vẫn phải giữ đúng những luân thường đạo lý, Long Thiên đã kết hôn, em gái của mình lại cứ đâm đầu vào, đây không phải là chuyện hay ho gì, rất dễ xảy ra chuyện, xem ra thời gian này phải làm tốt công tác tư tưởng mới được.
"Chị, có phải chị cũng thích anh ấy không?", Hạ Tuyết có chút lo lắng hỏi, hai chị em họ không chỉ có ngoại hình giống nhau mà từ nhỏ đến lớn cũng đều thích những thứ giống nhau, khó khăn lắm mới gặp được người đàn ông mình thích, Hạ Tuyết thật sự sợ phải tranh giành đàn ông với chị gái mình.
Bị câu nói của Hạ Tuyết làm cho buồn cười, Hạ Thiên cười khổ nói: "Chị không mê trai như em đâu".
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!