Khóc như một đứa trẻ vậy, có lẽ đây là một trong số ít những lần cô gái đứng trên đỉnh cao của danh vọng được bạn bè cùng lứa phải ngước lên nhìn từ thời trung học đến nay phải bỏ đi lớp mặt nạ cứng cỏi, khóc như mưa, lớp trang điểm trên mặt cũng trôi mất.
Long Thiên kéo cửa kính xe xuống châm một điếu thuốc, chờ đến khi Vương Lệ Trân bình tĩnh lại. Theo như anh nhớ thì cái ngày đứng trước mộ Lâm Chi Tử cũng là lần cuối cùng anh rơi nước mắt, từ đó về sau dù anh có phải chịu bao nhiêu đau khổ ở Quỷ Môn cũng không hề rơi một giọt nước mắt nào. Có lẽ anh đã hiểu được câu nói ngoài nỗi đau khắc sâu vào tim thì những tổn thương khác đều nhạt nhòa và vô vị, dù là thể xác hay tinh thần.
Thế nên Long Thiên thường tự mỉa bản thân mình quá già, trải qua quá nhiều chuyện nên không còn bất kì một người nào, hay chuyện gì có thể kích thích, tạo nên những gợn sóng trong lòng anh được nữa.
Tuổi thì còn trẻ nhưng tim đã già, đó là những lời Long Thiên hay tự chế giễu bản thân mình nhưng nó cũng là một lời châm chọc.
Tiếng khóc của Vương Lệ Trân dần nhỏ lại, khóc lên thật to khiến lòng thoải mái hơn rất nhiều. Thỉnh thoảng nữ vương biến thành cô gái nhỏ cũng không đến nỗi tệ, cô đang định cảm ơn Long Thiên thấu hiểu lòng người thì lại phát hiện ra anh đã lặng lẽ lấy điện thoại ghi lại cảnh mất mặt của Vương Lệ Trân từ lúc nào.
Chút ấn tượng tốt Long Thiên vừa mới tích lũy được trong lòng Vương Lệ Trân đã tan thành mây khói, cô giận tái mặt nói: “Long Thiên, anh muốn chết mà!”
Long Thiên đã thực hiện được âm mưu vội vàng cất điện thoại đi để Vương Lệ Trân không cướp mất tư liệu sống anh vất vả lắm mới kiếm được, sau đó còn nói như đúng rồi: “Đừng phá, sau này nếu như em vẫn còn nhớ đến người đàn ông đó thì anh lại đưa đoạn phim này cho em xem, để em tự nhìn lại mình bây giờ coi nó ngu ngốc đến mức nào”.
Vương Lệ Trân hoàn toàn không còn gì để nói, ngồi bên ghế lái phụ tức giận run run cả người.
“Tại sao anh lại đến đây được, anh theo dõi tôi hả”, Vương Lệ Trân nhìn chằm chằm Long Thiên hỏi.
Long Thiên giơ tay lên thề, nói: “Trời đất chứng giám, là do Diệp Yêu Tinh gửi tin nhắn cho anh nên anh mới chạy tới để giúp đỡ thôi”.
Nhớ tới phong cách làm việc của cô bạn thân mình, cũng có thể cô ta đã làm việc đó thật. Cô bất đắc dĩ thở dài, nói: “Diệp Yêu Tinh luôn thích xen vào việc của người khác như thế”.
“Cô ấy đang muốn tạo cơ hội cho chúng ta thôi mà? Lúc nãy anh xuất hiện đẹp trai lắm đúng không? Em đã say mê anh rồi chứ gì, hay là tranh thủ nơi rừng hoang núi vắng này, chúng ta làm mấy chuyện củi khô bén lửa tí thì sao nhỉ?” Long Thiên cười tủm tỉm nói.
Vương Lệ Trân liếc xéo anh, nói: “Thỉnh thoảng tôi lại thấy tò mò, làm sao anh có thể nói ra được những lời lưu manh đó với gương mặt thoải mái và bình tĩnh đến vậy”.
Long Thiên gạt tàn thuốc, nói: “Em thường hay anh gọi anh là lưu manh đấy thôi? Lưu manh nói mấy lời đó là chuyện hết sức bình thường”.
“Anh là người đã gây ra vụ án mạng mấy ngày trước hả?” Cuối cùng Vương Lệ Trân cũng hỏi đến vấn đề đó, khi cô biết có người muốn lấy mạng mình thì đã lên tinh thần quan sát tình huống xung quanh. Cô không biết người chết là ai nhưng chắc chắn sẽ là kẻ không có lợi cho cô, thật ra Vương Lệ Trân cũng không muốn nói đến chuyện này, trong lòng mọi người tự hiểu là được rồi nhưng nếu đã ngồi đây với nhau thì cũng phải tìm cái gì đó để nói chuyện.
Long Thiên cười nói: “Anh không ra tay, tên mập đó tự sát, có điều anh hơi tiếc là vẫn chưa hỏi được kẻ đứng đằng sau là ai”.
Vương Lệ Trân hỏi: “Tôi không hỏi thì anh sẽ mãi mãi không nói chuyện này ra đúng không?”
“Mỗi người đều có những bí mật của riêng mình, em cũng vậy. Em cũng không nói cho anh biết thành phần H2Z4 trong thuốc kháng ung thư mà”, Long Thiên thuận miệng nói.
Từ đầu Vương Lệ Trân đã biết mình không thể giấu chuyện này với Long Thiên nên cũng không ngạc nhiên khi anh biết chuyện đó, Long Thiên có rất nhiều điểm kì lạ, chẳng hạn như gia tộc nhà anh, khả năng đánh đấm cũng như những biểu hiện bất ngờ của anh, Vương Lệ Trân luôn kiềm nén sự tò mò của mình, cô sợ mình bị cuốn vào trong đó. Câu hỏi tối nay đã được tính là vượt quá giới hạn rồi, Vương Lệ Trân không muốn bám riết đến cùng, cô chỉ muốn về nhà tắm rửa rồi đánh một giấc thật ngon.
“Đưa tôi về nhà đi”, Vương Lệ Trân kết thúc chủ đề nói chuyện.
Long Thiên tỏ ra thất vọng, nói: “Không làm trò củi khô bén lửa thật hả? Hôm nay có thiên thời địa lợi nhân hòa thế này, không làm chút chuyện thì hơi tiếc”.
“Đừng bắt tôi phải mắng chửi người nhé Long Thiên”.
“Em mắng chửi người thì anh sẽ thắng đúng chứ?”
Vương Lệ Trân chợt lặng người, nhớ tới cuộc đối thoại vào tối hôm kia, người này đã cố chọc giận để cô lộ ra sơ hở. Vương Lệ Trân không để anh thực hiện được ý đồ, tối hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra rồi, nếu lại vượt quá giới hạn thêm nữa thì Vương Lệ Trân thật sự không thể thích nghi được. Nhưng ít ra cô có thể xác định rằng từ nay về sau mình không thể dùng sự lạnh lẽo băng giá này để đẩy Long Thiên ra xa vạn dặm được nữa, và nó cũng chẳng có tác dụng gì. Trông có vẻ đây chỉ là một thay đổi nhỏ, nhưng thật ra nó là một bước tiến rất dài.
Long Thiên biết điều dừng lại, không được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, trên đường về nhà anh lại nhận được tin nhắn của Diệp Yêu Tinh, viết là: “Thiên à, lần hỗ trợ tấn công này của chị đây thế nào, thuận lợi ôm nữ vương về nhà xoa xoa ôm ôm rồi đúng không?”
Qua chuyện lần này, Long Thiên cũng có vài ấn tượng tốt với Diệp Yên Tinh nên vừa lái xe vừa trả lời: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng thêm!”
Chẳng mấy chốc tin nhắn lại tới: “Tại sao anh lại gà như vậy nhỉ? Có vậy thôi cũng không biết nắm bắt, tôi khinh thường anh, tôi không cần biết, lần này anh thiếu tôi một ân tình, sau này nếu như chị đây cô đơn tịch mịch thì anh phải tới đây an ủi tôi”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!