Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên

Đêm hôm đó Long Thiên ngủ không được ngon nhưng anh vẫn không trở về phòng mình, không rõ là anh đang sợ Vương Lệ Trân làm chuyện gì điên rồ hay là đang cố ép bản thân gồng mình lên, nói chung là chất lượng giấc ngủ không được tốt. Vương Lệ Trân vừa mở cửa phòng ra thì anh đã bị đẩy ngã ra sàn nhà, nhập nhèm mở mắt, nhìn thấy một đôi chân thon dài xinh xắn, cảnh đẹp ý vui.  

             Vương Lệ Trân ngủ cả đêm và bây giờ đã lấy lại tác phong nữ vương của mình, cô gái nhỏ khóc sướt mướt tối qua đã biến mất không thấy bóng dáng đâu, cô đứng từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Đẹp không?”  

             Long Thiên ngắm nghía đôi chân xinh đẹp của Vương Lệ Trân, cười hì hì nói: “Đẹp lắm”.  

             “Thế có muốn để sát vào xem cho kỹ không?”, Vương Lệ Trân bỗng nhiên cười quyến rũ hỏi.  

             Long Thiên gật đầu nghĩ cuối cùng vợ anh cũng suy nghĩ thông suốt, kết quả anh vừa mới đưa mặt lại gần thì chân Vương Lệ Trân đã dẫm lên mặt anh, sau đó đạp mạnh, chính xác là dẫm mạnh vào mặt Long Thiên, không hề nao núng hay do dự.  

             Long Thiên ôm mặt đứng dậy mắng: “Vương Lệ Trân, nếu như gương mặt đẹp trai xuất chúng này của anh bị em phá hủy thì anh nhất định sẽ không bỏ qua cho em đâu!”  

             “Cái mặt đó mà dám bảo là đẹp trai xuất chúng ấy hả, trông chẳng khác gì một con cóc ghẻ”, Vương Lệ Trân không quay đầu lại, nói.  

             Long Thiên không phục: “Nếu như anh là con cóc thì em chính là cóc cái”.  

             “Cút đi làm bữa sáng đi”, Vương Lệ Trân nhanh chóng cầm lấy một tờ báo ngoài phòng khách xem, giọng điệu nghe như chủ cả đang sai khiến người giúp việc.  

             Long Thiên nhỏ giọng nói thầm mình là thân cậu chủ nhưng lại có số mạng đi hầu hạ người khác, có điều anh vẫn ngoan ngoãn đi rửa mặt xong rồi chạy vào bếp nấu cháo. Trước khi lừa được nữ vương này lên giường thì Long Thiên cần phải duy trì tính kiên nhẫn và sự nhẫn nhịn cần thiết, tất nhiên khi nấu cháo anh vẫn không quên lẩm bẩm mấy từ chuyên ngành như sớm muộn gì cũng phải bắt nữ vương làm La Hán đẩy xe bò.  

             Thấy Long Thiên đang bận rộn làm thức ăn vẫn thì thào lẩm bẩm gì đó trong bếp, khóe miệng Vương Lệ Trân cong cong nghĩ trong nhà có thêm một người đàn ông cũng khá là ấm áp. Nhưng suy nghĩ đó lại nhanh chóng bị Vương Lệ Trân dập tắt, tuy là bây giờ cô không ghét anh nhưng nói đến cảm tình thì vẫn còn hơi sớm, thích thì lại càng không, cùng lắm là lòng hư vinh của phụ nữ, người đàn ông đó có trâu bò đến mấy cũng phải xuống bếp nấu cơm cho mình.  

             Ăn sáng xong, Vương Lệ Trân ra ngoài đi làm trước, Long Thiên dọn bàn ăn xong cũng đi luôn. Có lẽ là do không phục vì lần đầu tiên đua xe thua người ta nên lần này Vương Lệ Trân cũng bắt chước Long Thiên, không đi qua cầu Kim Sơn mà rẽ vào trong hẻm nhỏ, thế nhưng cô lại bất đắc dĩ phát hiện ra trong con hẻm nhỏ đó không thể lái với tốc độ trên 60km nên Long Thiên ra khỏi nhà chậm năm phút vẫn đỗ chiếc Maybach vào bãi đỗ xe trước.  

             Vương Lệ Trân đỗ xe, không cam tâm nhìn chiếc Maybach, cô giơ chân đá mấy cái thật mạnh rồi mới thong thả lên lầu.  

             Gần đây Long Thiên đến bàn làm việc của mình thì lại phát hiện đám cấp dưới kia nhìn mình với ánh mắt và vẻ mặt hoàn toàn khác, nhất là Chu Hòa Phong. Long Thiên vừa mới tới nơi thì anh ta đã thân thiết chạy vội tới nịnh nọt: “Anh Thiên, anh đã tới rồi, anh ăn sáng chưa? Chưa thì để tôi mua giúp anh nhé”.  

             Vì thế Long Thiên đã hiểu ra phần nào đó, có lẽ Chu Hòa Phong đã nói gì nên đám người đó mới thay đổi thái độ thế này, Long Thiên lắc đầu nói: “Tôi không đói, anh đừng tỏ thái độ thế này với tôi, hơi buồn nôn”.  

             Chu Hòa Phong tổn thương nói: “Anh Thiên, lời anh nói làm người ta tổn thương đấy”.  

             “Tổn thương người bây giờ còn đỡ hơn là sau này phải đau hoa cúc”, Long Thiên đùa bâng quơ, đám con gái tính cả Tào Nghệ đều vui vẻ che miệng cười.  

             “Được rồi, mọi người làm việc của mình đi, nếu như có vấn đề gì trong công việc thì cứ tìm tôi bất kì lúc nào”.  

             Sau khi để lại những lời đó, Long Thiên quay về phòng làm việc của mình, chuẩn bị ngồi chờ vấn đề nan giải đến từ Liêu Hồng, nhưng cả một buổi sáng trôi qua Liêu Hồng vẫn chẳng có hành động nào cả. Mãi đến gần giờ cơm trưa lại chào đón người phụ nữ xinh đẹp Hoàng Phương Phi.  

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận