“Đây cũng là câu đố của sát thủ Hồng ư?”, Long Thiên đánh thẳng vào điểm mấu chốt.
Hoàng Phương Phi cười nói: “Bộ phận tiêu thụ của chúng tôi âm thịnh dương suy quá nên mới xin ông ấy giúp đỡ, ông ấy bảo tôi đến đây tìm cậu nên tôi mới tới. Long Thiên, xem như chị xuống nước mặt dày nhờ vả cậu, cậu đừng từ chối tôi nha. Lần trước cậu đã từ chối tôi một lần rồi”.
Long Thiên bất đắc dĩ nói: “Chị đã nói đến nước này rồi thì tôi cũng không thể bỏ mặc không giúp được, tối ngày kia chị cứ gọi điện thoại cho tôi, khi nào cũng được”.
“Đây là cậu nói đấy nhé”, Hoàng Phương Phi mừng rỡ, nhớ kỹ số điện thoại của Long Thiên. Thấy cũng sắp đến giờ cơm trưa bèn nói: “Cùng xuống căn tin không?”
“Được”, Long Thiên gật đầu.
Buộc lòng phải nói là đi bên cạnh người phụ nữ này có thể rước lấy khá nhiều ánh mắt hâm mộ của mọi người dọc đường đi, vấn đề là hôm kia họ vừa thấy Long Thiên ngồi cùng với Mộc Tiểu Nhã ở căn tin thì hôm nay lại thêm một Hoàng Phương Phi, có rất nhiều người đoán xem rốt cuộc anh là thần thánh phương nào mà người đẹp của tập đoàn cứ vây xung quanh anh như thế.
Long Thiên lại hất mặt lên trời đắc ý, nhìn cái gì mà nhìn, cho mấy người ở đó ghen tị chết, ông đây làm cóc đó thì sao, ngày nào cũng có thiên nga bên cạnh chờ con cóc này ăn đấy.
Dường như Hoàng Phương Phi đã nhận ra suy nghĩ đó của Long Thiên nên lúc đứng trong thang máy còn cố tình xắn tay áo lên khoác lấy cánh tay anh, khiến hai tròng mắt Phạm Thái Nhàn cùng đi thang máy sắp rớt xuống đến nơi. Anh ta nghĩ đúng là anh Thiên có khác, bá đạo hơn người, mấy tên hút gái trong hội anh ta còn chẳng làm được thế.
Hoàng Phương Phi cho chút quả ngọt rồi dừng, khi ra khỏi thang máy đã buông cánh tay Long Thiên ra. Phạm Thái Nhàn theo sau lưng nhỏ giọng thì thầm: “Anh Thiên, anh trâu bò lắm luôn á”.
Long Thiên vui vẻ hỏi: “Có muốn học không?"
“Tất nhiên là có rồi, tôi cũng muốn được người đẹp đáp lại chứ không phải là ngày nào cũng chủ động tấn công, mệt mỏi lắm”, Phạm Thái Nhàn thể hiện sự khát vọng với tri thức.
Long Thiên hết sức tự tin nói: “Chỉ cần đẹp trai như tôi là được thôi”.
Phạm Thái Nhàn liếc xéo Long Thiên: “Anh Thiên, tôi muốn học cái khác”.
“Học cái gì?”
“Rốt cuộc anh đã luyện tập thế nào để có da mặt dày như thế vậy?”
Long Thiên lập tức giơ chân đá, Phạm Thái Nhàn đã có sự chuẩn bị từ trước nên chạy nhanh như chớp, có điều là vừa chạy vừa nói: “Đúng rồi anh Thiên, tối nay có buổi gặp mặt ở quán karaoke Huy Hoàng, tôi đã đặt sẵn phòng rồi, anh nhớ tới sớm chút nha”.
Thấy thế, Hoàng Phương Phi bất giác vui vẻ nói: “Hình như cậu Phạm rất thích cậu”.
“Có lẽ là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thôi, trước đây tôi cũng giống y như thế”, Long Thiên than thở nói.
Nói tới đó thì Long Thiên lại chợt nhớ đến đám bạn cũ, đó chính là một đám yêu quái không sợ trời không sợ đất.
Người đầu tiên phải nhắc tới tất nhiên là tên ẻo lả Đạm Ngạo Nam, tên đó được xem là một nhân tài trong nhóm bọn họ. Là một người nghèo nhưng lại là vua tán gái, mối quan hệ nam nữ cực kì thối nát trong mắt người ngoài. Chỉ cần con bé đó không có bệnh lây qua đường sinh dục, mặt mũi không đến nỗi nào, dáng người xinh đẹp một chút thì anh ta sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để câu cho được. Hôm sau, khi đã lên giường với nhau rồi thì anh ta có thể xuống giường và nói đừng bao giờ gặp lại nữa, là kiểu tiền mướn phòng cũng do bên nữ trả, có thể nói miệng lưỡi cay độc của Long Thiên bây giờ có phân nửa công lao của anh ta. Lâm Chi Tử thường xuyên dặn dò Long Thiên đừng chơi với anh ta, sợ bị lây tính xấu nhưng Long Thiên và Đạm Ngạo Nam lại hợp nhau đến lạ, hai người làm được rất nhiều pha hành động vĩ đại, còn tự phong mình là nhị thú thủ đô.
Sau đó là cô gái xuất sắc Hoàng Dung Như, thời cấp hai cô ta trưởng thành và ăn chơi khá sớm nên đã lăn lộn thác loạn hết các quán bar ở thủ đô, sau khi quen biết nhóm Long Thiên thì mới bớt đi nhiều. Hồi đầu vẫn còn cái bệnh công chúa, suýt bạt tai Long Thiên hết lần này đến lần khác, giỏi nhất là trò mập mờ, nhưng vẫn chưa từng lên giường với đàn ông. Khi Long Thiên và Lâm Chi Tử đến với nhau thì cô gái này đã khóc như mưa, còn nói biết vậy cô ta đã ra tay rồi, dưng không lại hời cho Lâm Chi Tử ngốc nghếch đó, cuối cùng cô ta uống say quá rồi lại la hét đòi đi thuê phòng với Long Thiên. Long Thiên nói lần đầu tiên phải để lại cho vợ, Hoàng Dung Như trực tiếp mắng anh là trai tân thì ghê lắm chắc, bà đây cũng còn là xử nữ mà. Không ai thiệt thòi cả, sau đó cô ta trở nên nhanh nhẹn và mạnh bạo hơn, suýt tí nữa đã đẩy ngã được Long Thiên.
Còn cả con cháu nhà trâm anh thế phiệt Phong Ức Không, thậm chí ban đầu Long Thiên cũng không biết bối cảnh gia đình của anh ta, bình thường tính nết cũng khó chịu lầm lì chẳng nói một lời nào, sau đó mới biết anh ta tẩm ngẩm tầm ngầm là thế nhưng lại có một ông nội làm Thượng tướng, vấn đề là ông cụ vẫn chưa ra khỏi quân đội, to tiếng đập bàn chém gió với mấy tướng quân khác là chuyện bình thường. Con nhà lính nên khi đánh nhau luôn là người đầu tiên lao lên, sống ngay thẳng chính nghĩa, từng cản dao cho Long Thiên và Lâm Chi Tử, là tình bạn có thể bất chấp cả mạng sống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!