Cô Phi ăn ít nên rời đi đầu tiên, trước lúc đi còn không quên vứt lại một câu đùa giai nói đừng quên cuộc hẹn của chúng ta, khiến cho Mộc Tiểu Nhã nãy giờ không dám ngẩng đầu lên lại nghi ngờ nhìn Long Thiên, muốn nghe từ chính miệng anh nói cuộc hẹn này là chuyện gì. Nhưng nhanh chóng Mộc Tiểu Nhã đã ý thức được mình có hơi liều lĩnh, bây giờ bản thân cũng không phải là bạn gái của Long Thiên, thậm chí ngay đến bạn thân cũng không phải, người ta có nghĩa vụ phải giải thích với mình sao? Nhưng cô ấy vẫn không ghìm nổi sự tò mò.
Long Thiên lại còn chu đáo bồi thêm một câu, nói: "Đừng nghĩ nhiều, chỉ là chuyện công việc thôi, hơn nữa cô ta có phẩm chất gì, tôi có phẩm chất gì, nếu thật sự dây phải cô ta thì có lẽ tôi đúng là đen đủi ấy, tôi sẽ không đụng vào quân cờ mà mình không nắm rõ đâu".
Mộc Tiểu Nhã thầm thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Anh Thiên, anh còn biết đánh cờ à, vậy chắc chắn anh là một cao thủ, toán học chắc cũng rất tốt".
"Ý gì vậy?", Long Thiên tò mò hỏi.
Mộc Tiểu Nhã khẽ ra vẻ nhăn nhó, tựa hồ như có điểm không dám nói.
Long Thiên nhanh chóng phản ứng lại nói: "Cô gái nhỏ, cô nói tôi rất biết tính toán đúng không?"
Mộc Tiểu Nhã lanh lợi gật đầu, Long Thiên cười khổ một tiếng cảm thán nói: "Thật ra tôi chỉ chơi chút mánh nhỏ thôi, mấy năm trước lăn lộn đấu với trời với đất với người, đấu nhiều rồi nên có nhiều thứ không hiểu cũng đã hiểu ra, nếu như cô ở trong hoàn cảnh của tôi, cô cũng sẽ trở nên tính toán, bởi vì chỉ cần đi nhầm một bước là rất có khả năng không chỉ bản thân xong đời, mà còn liên lụy đến cả những người bên cạnh nữa. Suy cho cùng trên đời này có rất nhiều người xấu, tôi phải học cách bảo vệ bản thân, Tiểu Nhã à, cô vẫn còn nhỏ, có rất nhiều thứ và cảnh vật cô chưa từng gặp qua, tôi khuyên cô nếu có thời gian thì nên ra ngoài đi thăm thú nhiều hơn, tuyệt đối không được xem Bắc Hải là cả thế giới của cô, như vậy thì người thiệt thòi chỉ có cô thôi".
Hai mắt Mộc Tiểu Nhã nhìn Long Thiên một cách sùng bái, nói: "Anh Thiên, anh hiểu biết nhiều thật".
"Tôi còn tưởng cô muốn nói tôi nham hiểm chứ", Long thiên bĩu môi nói.
"Không, tôi chỉ cảm thấy anh rất giống một nhân vật lịch sử mà tôi đã đọc trong sách".
"Ai vậy?"
"Tào Tháo mặt trắng".
Long Thiên cười lớn, Mộc Tiểu Nhã lại đắc ý một phen.
Sau khi mỗi người một ngả, Long Thiên trở về văn phòng trải qua một buổi chiều vô vị, buổi tối thì về nhà Vương Lệ Trân nấu cơm, hai người vẫn đấu võ miệng như lúc sáng, Long Thiên rất đắc ý khi làm như vậy, bởi vì chỉ có như thế anh mới có cơ hội nhất định để làm tan chảy khối băng này, nếu không thì Vương Lệ Nhân lại không nóng không lạnh giống như mấy ngày trước, e rằng Long Thiên cả đời này cũng đừng mong có cái kết viên mãn với Vương Lệ Trân.
Điều đáng sợ nhất khi theo đuổi phụ nữ không phải là đối phương ghét anh, mà là đối phương hết sức khách sáo lịch sự giữ một khoảng cách với anh, dù anh có dồn hết sức lực nhưng lại phát hiện ra đối phương vẫn bất động đứng nguyên tại chỗ, đó mới là điều bi thương nhất.
Khoảng chừng chín giờ tối, Phạm Thái Nhàn gọi điện tới, Long Thiên mới nhớ ra chuyện lúc trưa, Phạm Thái Nhàn đã hẹn với mình nói muốn tổ chức buổi chào mừng cho mình ở quán karaoke Huy Hoàng.
Long Thiên vốn không muốn đi, nhưng không chịu nổi sự nhõng nhẽo đeo bám của Phạm Thái Nhàn, hơn nữa người ta cũng đã sắp xếp xong hết rồi, không đi thì cũng hơi không nể mặt, dễ dàng khiến đám cấp dưới nghi ngờ mình chỉ giỡn hớt, khó khăn lắm mới mượn cớ Điền Hải để giết gà dọa khỉ, Long Thiên cũng không muốn đổ sông đổ bể cho nên đành gọi điện cho Tiêu Ngọc Phong, nhờ anh ta đến trợ giúp.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!