Phạm Thái Nhàn nói thầm một câu rồi tiện thể ngó vào phòng bên cạnh, đại khái hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, đơn giản là mấy chuyện nam nữ, Long Thiên lại anh hùng cứu mỹ nhân rồi, không để ý đến đám phế vật đang ngã vật ngổn ngang trong phòng, Phạm Thái Nhàn hút một điếu thuốc rồi quay lại phòng riêng của mình.
Long Thiên đã đi trước, thân là đàn em thì cũng nên giải thích giúp lão đại của mình một chút, Chu Hòa Phong nhanh chóng nhận ra Long Thiên vắng mặt nên liền hỏi: "Anh Phạm, lão đại đâu?"
"Anh ấy có việc nên đi trước rồi, bảo tôi nói với mọi người một tiếng, các anh cứ chơi vui vẻ đi", Phạm Thái Nhàn vui vẻ nói.
Về phần Chu Hòa Phong hay thậm chí toàn bộ nhân viên của tổ nhân sự số hai cũng không đến mức đáng ghét, đặc biệt là Chu Hòa Phong, lần trước vụ của Điền Hải dù anh ta sợ hãi nhưng vẫn dám đứng ra, mọi người cũng đánh giá rất cao việc làm đó. Mặc dù bên ngoài và tính tình thì có chút ẻo lả nhưng ít nhất vẫn được coi như một người đàn ông. Còn về phần những người khác như Tào Nghệ tuy có hơi khôn vặt nhưng cũng không hại người, thỉnh thoảng cũng khá đáng yêu, những người còn lại thì cũng đều chỉ đi làm công ăn lương, cũng không đủ nghĩa khí gì cả, nhưng ít nhất đều không phải là những kẻ tiểu nhân thích hãm hại người khác sau lưng.
Phạm Thái Nhàn kết bạn luôn tâm niệm suy nghĩ không cần biết anh có tiền hay không, dù sao cũng không phải tiền của tôi, cho nên anh ta trước nay nhìn người chưa bao giờ quan tâm đến bối cảnh gia đình hay thực lực kinh tế. Chỉ là xem xem có hợp nhau hay không, cho dù có là ăn mày, nhưng chỉ cần anh có cá tính đàn ông thì Phạm Thái Nhàn cũng rất vui vẻ ngồi ngoài đường uống cùng anh một cốc bia.
"Một mình sao?", Chu Hòa Phong tinh quái hỏi.
Phạm Thái nhàn lắc đầu cười, Chu Hòa Phong lại sùng bái nói: "Lão đại đúng là quyền lực, tôi đoán có phải là cái cô tiểu Mộng vừa nãy đúng không?"
"Đúng, hơn nữa dù có thuê phòng thì tiền phòng cũng phải do tiểu Mộng đó trả", Phạm Thái Nhàn cười nói.
Cả căn phòng riêng đều bùng nổ, đàn ông thì sùng bái, phụ nữ thì đa số đều sửng sốt, đương nhiên có vài người âm thầm còn âm thầm thất vọng.
Điện thoại của Phạm Thái Nhàn vang lên, là Lữ mập gọi, anh ta đi đến một góc yên tĩnh rồi mới nhỏ giọng nói: "Lữ mập, đã nhìn rõ ràng rồi".
"Ừ, biết rồi, lần này phải cảm ơn cậu, may mà mấy hôm trước tôi cảm thấy có gì sai sai, nên vội vàng bảo Điền Hải đến gọi cửa tạ tội, nếu không thì chắc tôi cũng gặp vạ lây, tóm lại lần này Lữ mỗ tôi nợ cậu một ân tình, toàn bộ chi phí tối nay của cậu đều miễn phí hết nhé", Lữ mập cười ha ha trong điện thoại nói.
Phạm Thái Nhàn cũng không để ý chút tiền này, anh chẳng thèm nói: "Lữ mập, ông thật sự cảm thấy tôi dễ dãi vậy sao?"
"Hay là cậu Phạm muốn gì, cậu cứ nói ra điều kiện đi", Lữ mập hào phóng nói.
Phạm Thái Nhàn lắc đầu nói: "Không cần đâu, phản ứng này của ông là báo đáp tốt nhất tối nay rồi, còn chuyện nữa, ông có quen mấy người ở phòng bao kế bên không?"
Lữ mập thật thà nói: "Mấy tay công tử ăn chơi, nhà có chút tiền thôi, sao thế, bọn họ chọc giận cậu à, tôi sẽ lập tức xử lý ngay".
Phạm Thái Nhàn nói: "Không chọc vào tôi, nhưng lại chọc vào lão đại của tôi, việc thu dọn tàn cục để ông giải quyết vậy, mối ân tình này ông phải nhớ kỹ đó".
Lữ mập mừng rỡ nói: "Vậy thật sự cảm ơn cậu".
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!