Nhận ra được ý nghĩa ánh mắt của Tiêu Ngọc Phong, Long Thiên nhận nước uống một ngụm rồi cười mắng: “Mẹ nó, tôi chưa làm cái quái gì cả, đừng có nhìn tôi với ánh mắt đó”.
Tiêu Ngọc Phong mỉm cười nói: “Nếu vậy thì tôi không cần phải gọi Tô Mạt là chị dâu rồi đúng chứ? Cũng tốt, sau này không sợ không dám đấu võ mồm với cô ta, mất đi biết bao nhiêu là niềm vui”.
“Nhảm nhí, ông đây là tình thánh chứ không phải là ngựa đực!”, Long Thiên hiên ngang lẫm liệt nói.
Tiêu Ngọc Phong vui mừng bảo: “Đúng là bước lên một tầm cao mới có khác, nói thật tuy tính cách cô nhóc Tô Mạt đó hơi khó ưa một tí nhưng nhan sắc cũng thuộc hàng thượng thừa, có cơ hội mà không làm gì thì đúng là phí của trời. Say rượu làm càn là súc sinh nhưng không làm càn thì chẳng khác gì anh còn thua cả ngựa đực?”
“Cút ngay”, Long Thiên chửi ầm lên, Tiêu Ngọc Phong giẫm chân ga phóng đi nhanh như chớp, để lại Long Thiên đứng phất phơ trong gió. Anh đã bị Tiêu Ngọc Phong chọt trúng ngay chỗ đau, cảm thấy bản thân mình tối nay quá khờ.
Anh bất đắc dĩ thở dài, đúng là làm chính nhân quân tử thật khó.
“…”
Một giờ rưỡi sáng, khi Long Thiên về đến nhà và lên phòng ngủ thì Tô Mạt đang nằm trên giường bỗng nhiên mở to hai mắt, bắt chước anh nhìn lên chùm đèn pha lê được chọn lựa tỉ mỉ nhưng vẫn không thể tìm ra được điểm gì đặc sắc. Không biết nửa tiếng đồng hồ đó Long Thiên đã cảm thấy cái đèn này đẹp đến mức nào, đẹp đến nỗi anh không thèm quan tâm tới một cô gái trần như nhộng đang nằm kế bên.
Hai má Tô Mạt ửng hồng xinh đẹp kiều diễm nhưng đó là vẻ mặt tỉnh táo không thuộc về một cô gái say rượu cần đến người ta dìu đi, có lẽ ban đầu cô ta chỉ mơ mơ màng màng vì thuốc của Uông An nhưng sau khi về nhà cô ta đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng bất ngờ là cô ta không đuổi người đàn ông đầu tiên bước vào nhà mình đi.
Cô ta chỉ nhắm mắt lại và giả vờ ngủ, đêm nay Long Thiên cho cô ta cảm giác cực kì yên tâm. Từ khi rời xa vòng tay của bố mẹ để sống độc lập thì lâu rồi Tô Mạt luôn cô đơn một mình không có cảm giác này, vì thế cô ta không muốn và cũng không nỡ phá bỏ bầu không khí đó. Thậm chí cô ta còn tính đến khả năng tệ nhất, trai đơn gái chiếc cùng nằm trên một chiếc giường có thể làm gì được? Dù Long Thiên có muốn nổi máu sở khanh, hóa sói hóa thú gì thì một cô gái tay trói gà không chặt như cô ta, bản thân còn là cảnh sát thì không thể báo cảnh sát được. Từ đầu Tô Mạt đã tự thấy thẹn vì suy nghĩ đó nhưng giờ tất cả đã tan thành mây khói.
Bởi vì tên khốn chẳng hiểu phong tình ấy chỉ táy máy tay chân được một lúc rồi lại trở nên ngay thẳng và ngoan ngoãn đến mức con người ta phải giận sôi. Thậm chí cô ta còn tranh thủ lúc Long Thiên đi tắm, cố tình cởi quần áo trên người xuống và nghe thấy hơi thở nặng nề của anh khi bước ra khỏi phòng tắm, lòng cô ta vui đến nở hoa và nghĩ sẽ khiến anh nghẹn chết.
Thế nhưng cô ta không ngờ tên khốn ấy chỉ nhào tới đắp chăn lên người mình rồi cứ giữ nguyên tư thế nhìn lên trần nhà suốt nửa tiếng đồng hồ. Tô Mạt có rất nhiều cảm xúc trong khoảng thời gian đó, có sợ hãi, có ngạc nhiên rồi lại thất vọng, thậm chí cô ta còn nghi ngờ liệu cái tên dẻo miệng ba hoa chích chòe này có bị bất lực hay gì không, nếu không thì tại sao lại không nhìn đến cô ta.
Chờ đến khi anh rời khỏi phòng thì Tô Mạt lại bắt đầu nghi ngờ bản thân mình không đủ sức hấp dẫn và trở nên tự ti.
Tính đến thời điểm này, trong lòng cô ta vẫn có rất nhiểu cảm xúc phức tạp, cô ta cứ nhìn chiếc đèn đó gần một tiếng đồng hồ, sau đó mới đứng dậy, tiện tay ôm chiếc gối đầu bên cạnh ra ngoài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ba cái thứ không bằng cầm thú!”
Sáng sớm hôm sau, Tô Mạt hào hứng vui vẻ đi làm, trong điện thoại có đoạn ghi âm tối qua, từng đó là đủ để tố cáo Uông An, đó là kẻ từng có tiền án hình sự nên chỉ cần Tô Mạt mời cô bé đó đứng ra làm chứng thì vụ án cưỡng hiếp trẻ vị thành niên này có thể được phá và bắt giam tội phạm. Tảng đá lớn trong lòng Tô Mạt đã được buông xuống, chỉ sợ là lúc ra tòa lại xảy ra biến cố bất ngờ nào đó thôi, suy cho cùng loại cặn bã như Uông An thì cái gì cũng làm được.
Tô Mạt đến đồn cảnh sát rồi lập tức chạy vào phòng làm việc của mình giải quyết công việc, cô ta muốn trả cho cô bé đó sự công bằng vì đau lòng cho cô gái nhỏ và cũng sợ chuyện đó lại xảy ra. Có những thứ một khi mất đi rồi thì sẽ không bao giờ tìm lại được, nếu như cảnh sát nhân dân không thể tóm hết tất cả mọi tội phạm thì họ còn cần cảnh sát để làm gì?
Khi Tô Mạt đang bận sứt đầu mẻ trán để giải quyết bằng chứng thì một nữ cảnh sát hào hứng vọt vào văn phòng cô ta nói: “Trưởng khoa, vụ án của Chu Như được phá rồi!”
Chu Như chính là nạn nhân trong vụ án cưỡng bức trẻ vị thành niên của Uông An, Tô Mạt khó hiểu hỏi: “Phá rồi ư?”
Bằng chứng trong tay cô ta vẫn còn nằm đây chưa được gửi đi mà đã phá được án rồi, chẳng lẽ tên Uông An đó lại giở trò quỷ, cưỡng chế kết án.
“Đúng vậy, mới nãy thôi, kẻ tình nghi Uông An chạy tới tự thú, tên đó đã thừa nhận hành vi phạm tội của mình, chúng ta có thể bắt hắn ta theo đúng quy định của pháp luật!”, Nữ cảnh sát vui vẻ nói.
Tự thú?
Tô Mạt nghệt mặt ra, chẳng lẽ hắn ta đột nhiên tìm thấy lương tâm của mình rồi hả? Không, trông hắn ta tối qua không giống vẻ mặt của người cắn rứt lương tâm tí nào, rốt cuộc là tại sao? Chẳng lẽ là người đó?
Tô Mạt đứng dậy nói: “Dẫn tôi đi xem thế nào!”
Khi Tô Mạt đến phòng thẩm vấn, đúng là Uông An đang ngồi bên trong. Nhìn thấy Tô Mạt, Uông An lập tức kêu cha gọi mẹ nói: “Cảnh sát Mạt, không, bà nội của tôi ơi, tôi có tội, tôi không phải là con người, tôi là thứ súc sinh, không bằng cầm thú, xin cô hãy bắt tôi đi, cầu xin cô!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!