Dường như Vương Lệ Trân chưa bao giờ chủ động tìm Long Thiên, tính luôn cả lần họp hội bạn học, nếu Diệp Yêu Tinh không gửi tin nhắn cho anh thì có lẽ anh cũng chẳng có cơ hội chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân. Vì thế sau bữa cơm trưa xong trở lại phòng làm việc chuẩn bị nghỉ ngơi, thì việc nhận được tin nhắn của Vương Lệ Trân khiến Long Thiên không hề vui vẻ mà còn nhíu mày.
“Chiều nay theo tôi đi tham gia cuộc họp”.
Tin nhắn vẫn ngắn gọn như trước, hơn nữa còn nghe như mệnh lệnh, cực kì thích hợp với tác phong mạnh mẽ ép người của Vương Lệ Trân, tất nhiên đó không phải là trọng điểm, vấn đề là cô nhóc đó lại chủ động muốn đi cùng anh, chẳng lẽ trong cuộc họp đó có gì nguy hiểm ư.
“Mấy giờ?”, Long Thiên suy nghĩ cả buổi trời rồi trả lời hai chữ ngắn gọn.
“Ba giờ, anh làm tài xế”.
Tin nhắn được gửi lại rất nhanh, Long Thiên trả lời: “Tuân lệnh vợ”.
Vương Lệ Trân không trả lời tin nhắn nữa, cô đã tiếp nhận được sự thật là mặt Long Thiên rất dày rồi, việc nhận những tin nhắn cợt nhả đã trở thành cơm bữa với cô trong mấy ngày nay, hồi đầu cô còn mắng lại vài câu, sau đó nhận ra Long Thiên sẽ chẳng bao giờ thay đổi, hơn nữa cô càng mắng thì tên khốn đó lại càng vui nên Vương Lệ Trân đã rút kinh nghiệm, chỉ cần anh không gọi cô như thế trước mặt mọi người là được.
Xế chiều hôm đó Long Thiên đến phòng làm việc của Liêu Hồng để xin phép, ông ta khá là xa cách với Long Thiên, nói không chừng vẫn còn bực bội về chuyện anh tham ô một triệu, giọng điệu khó chịu, châm chọc rồi lại khiêu khích, cái gì mà cậu chủ không cần phải xin phép, cậu thích thì làm còn không thích thì nghỉ thôi. Long Thiên vặn lại luôn, anh nói chúng ta có nên tiến hành nghiên cứu học thuật thêm lần nữa không nhỉ, gần đây anh có khá nhiều tư tưởng mới mẻ về mặt quản lý nhân lực, hơn nữa lần này chúng ta có thể trao đổi bằng năm loại ngôn ngữ.
Điều này khiến Liêu Hồng nhớ lại màn thể hiện hết sức biến thái lúc anh đến phỏng vấn, tới giờ mặt ông ta vẫn còn đau. Ông ta phùng mang trợn mắt bảo Long Thiên lượn ra chỗ khác chơi, Long Thiên vui vẻ hớn hở ra khỏi phòng làm việc, này thì nói móc nói xiên các kiểu, tôi không làm gì được ông chắc.
Trước khi xuống lầu Long Thiên gửi cho Vương Lệ Trân một tin nhắn, nói anh sẽ chờ ở quán cà phê đầu đường để người ta không nói ra nói vào, Long Thiên luôn làm rất tốt khoản này, anh cũng không quan tâm việc tất cả người trong công ty biết anh là chồng Vương Lệ Trân nhưng anh vẫn chọn tôn trọng vợ mình.
Ba phút sau, Vương Lệ Trân mang đôi giày cao gót xuất hiện ở đầu đường, vẫn là dáng vẻ đầy tự tin, duyên dáng và thời thượng. Đằng sau là Mộc Tiểu Nhã cùng với cả chồng tài liệu, bộ đôi thiên nga và vịt con xấu xí điển hình. Anh không nói Mộc Tiểu Nhã xấu, trên thực tế nếu xét về gương mặt thì Mộc Tiểu Nhã còn nhỉnh hơn về tuổi tác, nét đẹp của tuổi thanh xuân đủ để kha khá đàn ông phải bỏ mặc sống chết vì cô ta. Nhưng đứng phía Vương Lệ Trân rực rỡ chói mắt thì sự khác biệt và đối lập nhau rất rõ ràng, có thể nói là thua xa vạn dặm.
Long Thiên nghĩ có Mộc Tiểu Nhã theo thế này thì hẳn là liên quan đến công việc, Vương Lệ Trân ngồi ở khoang sau, Mộc Tiểu Nhã định ngồi bên ghế phụ lái nhưng cảm thấy không ổn lắm nên đành phải dè dặt ngồi bên cạnh Vương Lệ Trân, lén nháy mắt với Long Thiên, cực kì đáng yêu.
Long Thiên dập tắt điếu thuốc hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Sân Golf Thiên Sơn”, Vương Lệ Trân trả lời.
“Đi đánh golf à? Trò đó chỉ thích hợp với phụ nữ, anh đi theo để làm gì? Còn không bằng đi bắn cung, nghe có vẻ đàn ông hơn”, Long Thiên khinh bỉ nói.
Vương Lệ Trân hừ lạnh: “Tại sao tài xế lái xe lại lắm mồm thế nhỉ, anh không muốn thì xuống xe đi”.
“Cái gì, thích mạnh miệng đúng không?”, Long Thiên cũng thấy khó chịu, ông đây là một Bạch Diêm Vương của Quỷ Môn, chạy tới đây làm tài xế cho em thì thôi đi, còn phải nghe mấy lời châm chọc mỉa mai của em nữa, anh xin phép không hầu.
Tính Vương Lệ Trân là thế, thích ăn mềm không ăn cứng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Mộc Tiểu Nhã, gọi điện thoại kêu tài xế tới, tập đoàn chúng ta cũng chẳng có gì đâu nhưng tài xế thì nhiều lắm”.
Long Thiên hừ lạnh, nói: “Gọi đi, em gọi người nào tới anh sẽ đánh người đó, em gọi hai người tới anh đánh luôn cả hai”.
“Long Thiên, anh bị điên hả?”
“Vương Lệ Trân, em có thuốc không?”
Thấy cảnh tượng khẩu chiến đã diễn ra vô số lần ở nhà lại sắp lên sóng và chuẩn bị chuyển sang đánh nhau, Mộc Tiểu Nhã bị kẹp ở giữa đành phải bất đắc dĩ nói: “Anh Thiên, chủ tịch đang có tâm trạng không tốt thôi, anh đừng giận chị ấy làm gì”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!