'Trần Quán Hi' ra khỏi phòng bao, trực tiếp đi lên phòng 1415, Lữ mập đã đợi sẵn ở trong phòng. Sau khi gặp 'Trần Quán Hi' thì đưa cho anh ta một điếu xì gà rồi vui vẻ nói: "Nhanh thế, sao vậy, địa bàn của anh chơi không vui hay sao?"
'Trần Quán Hi' nhận lấy điếu xì gà bực bội nói: "Không cùng đẳng cấp không chơi nổi, một đám ô hợp, vốn dĩ em còn tưởng Đoàn Ân Long khá ổn, nhưng kết quả là vừa thấy gái đẹp đã không quản nổi thằng nhỏ rồi. Mấy năm nay nhà họ Đoàn đang đi xuống, gia chủ thì đã già, lớp trẻ thì không hiểu chuyện. Nếu nhà họ Đoàn mà còn có thêm vài thể loại như Đoàn Ân Long thì sớm muộn gì cũng lụi bại, một con thuyền lớn phải bị đâm thủng vài lỗ rồi trở thành một con thuyền nát thì chắc mới hài lòng. Nếu em mà là ông Đoàn thì nhất định phải lấy gậy đánh chó gia truyền đánh vài gậy vào đầu tên ngu đó rồi!"
"Nói anh nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Lữ mập hào hứng hỏi, dù sao Huy Hoàng cũng là địa bàn của mình, nếu xảy ra chuyện gì thì cũng không hay.
'Trần Quán Hi' không biết thân phận của Hoàng Phương Phi, chỉ đơn giản giải thích qua mọi chuyện, đại khái chỉ là một màn tranh giành gái đẹp. Lữ mập vốn đã quen với chuyện thế này, chuyện của họ thì để họ tự giải quyết, Lữ mập cũng không tiện tham gia vào. Nhà họ Đoàn và nhà họ Long ở thủ đô vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, bên trên chưa có mệnh lệnh thì Lữ mập cũng không đến giao lưu.
"Được rồi, chuyện nhỏ thôi mà, chúng ta không chơi với họ nữa là được", Lữ mập vỗ vai 'Trần Quán Hi' an ủi nói.
'Trần Quán Hi' thở dài nói: "Mẹ nó, mấy anh em ngày trước dù cũng chơi bời nhưng không đến nỗi bẩn thỉu như vậy. Thấy chuyện bất bình vẫn lên tiếng, tuy không có lương tâm nhưng ít nhất không gây tội, tại sao đến khi gia nhập vào giới thượng lưu này thì lại thấy kẻ nào cũng đều ghê tởm như vậy chứ?"
Lữ mập vui mừng nói: "Chứng tỏ cậu đã trưởng thành rồi, có rất nhiều chuyện không thể chỉ dựa vào sức mạnh tuổi trẻ để giải quyết được".
'Trần Quán Hi' hút một hơi thuốc buồn bực nói: "Em biết, nếu không thì lúc trước em đã cho Đoàn Ân Long một bạt tai rồi, anh mập, chúng ta đều bước lên từ đáy xã hội, cũng không dễ dàng gì, em đã mất nhiều thời gian như vậy để trèo lên được cái cây đại thụ như nhà họ Đoàn kia, quá trình gian nan không thua kém gì như hồi đầu anh ở thủ đô sống chết cũng phải bám lấy chú Long như keo chó, những năm gần đây chúng ta cũng coi như có chung tiếng nói, anh nói đi, tìm em có chuyện gì vậy?"
Lữ mập bất đắc dĩ cười nói: "Cậu chủ đang ở Bắc Hải".
Nghe vậy, 'Trần Quán Hi' sững sờ, sau đó mãi mới hưng phấn nói: "Long Sơn Hổ được ném cho chó nuôi cuối cùng đã trở về rồi sao, ở đâu thế? Bỗng dưng bặt vô âm tín bao nhiêu năm như vậy, em phải gọi ra cho một trận mới được".
"Thế nên anh mới gọi cậu tới để nói về chuyện cậu chủ đó, cậu ấy sống ở đây khá vui vẻ, nhưng lại đưa ra cho anh một đề bài khó. Biết chuyện mà không báo, vị lão phật gia ở thủ đô kia mà biết chắc sẽ chạy đến Bắc Hải đánh chết anh mất. Nhưng nếu như lắm lời thì cũng sợ cậu chủ ghim hận trong lòng, nói anh bán đứng cậu ấy, tội danh này anh gánh không nổi, anh đang ở thế tiến thoái lưỡng nan. Cậu không giống anh, cậu đi nói giúp anh vài câu, anh cũng dễ làm việc", Lữ mập chớp chớp mắt nhìn vị cứu tinh trước mặt.
'Trần Quán Hi' lườm Lữ mập một cái rồi nói: "Giờ nói thế nào thì anh cũng là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng ở Bắc Hải rồi, sao vẫn nhát cáy như ngày xưa thế?"
"Nhân vật cái rắm gì, không có cậu chủ thì giờ anh vẫn chỉ là một con chó thôi", Lữ mập nghiêm túc nói: "Chuyện này không đùa được đâu, con gái của anh và cậu chủ có chút hiểu lầm, thời gian trước anh còn suýt chút nữa sai lão Hoàng đi làm chuyện hồ đồ cơ. Cậu đi làm lá chắn trước đi, hẹn giúp anh dùng bữa với cậu ấy, tiện thể giải quyết hiểu lầm này. Nếu như chuyện này thành công, sau này cho dù cậu có bảo anh mập này của cậu đi giết người thì anh cũng quyết không từ chối".
"..."
Tại phòng bao của quán karaoke Huy Hoàng, Hoàng Phương Phi đã ở trong nhà vệ sinh gần nửa tiếng đồng hồ, vẫn đang đợi Long Thiên trả lời tin nhắn, nhưng anh lại nhẫn tâm không nhắn lại một tin nào, khiến trong lòng Hoàng Phương Phi nghi ngờ, anh không nhận được hay là giả vờ không nhận được tin nhắn đây?
Nghĩ lại cũng phải, quan hệ giữa mình và Long Thiên cũng chỉ là đồng nghiệp mà thôi, cho dù anh ấy không tới thì cũng chẳng có gì lạ.
Bên ngoài nhà vệ sinh, rõ ràng Đoàn Ân Long đã không đợi nổi hỏi: "Chuyện gì vậy? Người phụ nữ kia đâu?"
"Không biết nữa", Tạ Văn Đức ra hiệu với hai tên đô con bên cạnh nói: "Hai cậu đi tìm xem".
Hai người này biết không thể đắc tội với vị khách quý này cho nên cũng đành phải đứng lên đi về phía nhà vệ sinh, gõ cửa hỏi: "Cô Hoàng, cô có ở trong đó không?"
Vừa nghe tiếng gõ cửa, Hoàng Phương Phi giật thót người, chỉ có thể nói vọng ra: "Tôi đang đi vệ sinh!"
"Đi vệ sinh cái quái gì, mở cửa, lôi cô ta ra!", Đoàn Ân Long uống mấy chén rượu vào nên đã có chút lâng lâng, lộ bản chất vô liêm sỉ quát lên.
"Các người đợi một chút".
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!