Tuy nhiên, khi nhìn thấy tình cảnh này, Trương Hân Nghiên rất ngạc nhiên nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trần Phong thật sự có chút thần kỷ.
“Mày làm cái quái gì với tao vậy, tao sẽ không để yên cho mày đâu” Dương Thuận Dân chửi rủa Trần Phong, nhất định là vừa rồi Trần Phong giả vờ đi đến bên cạnh cửa sổ rồi vô tình đưa tay nhét khẩu súng lục
vào túi của bọn họ. Nhét một khẩu súng nặng như vậy vào túi của
anh ta mà anh ta lại không có phản ứng gì, điều này thực sự khó tin.
Trần Phong nở nụ cười cực kỳ thành thật, hẳn buông thống hai tay và nói: "Anh đang nói cái gì vậy, sao tôi nghe không hiểu? Chỉ là anh cũng quá đần độn rồi, súng của cảnh sát nước ta là súng ngắn loại 92 được sản xuất trong nước. Cái mà anh cầm là do. nước Sa chế tạo, không phải loại 92. Sao nhỉ, anh là cảnh sát của nước Sa à?"
"Còn nữa, anh nhìn bộ đồng phục mà các anh đang mặc đi, là giả thì cũng thôi đi, vậy mà trên ngực của hai người lại mang số hiệu cảnh sát giống nhau,đầy sơ hở như vậy mà còn muốn lừa gạt người khác, quả thực buồn cười”
Mọi người đều nhìn về phía cấp dưới của Dương Thuận Dân, quả nhiên có hai người mặc đồng phục có số hiệu cảnh sát giống nhau.
Một lỗ hống lớn như vậy, thế mà lúc trước không có người nào phát
"Thật lợi hại”
Trương Thịnh Hào vô cùng khâm phục, chàng trai trẻ này thực sự quá lợi hại.
Mặc dù Trần Phong khá điên cuồng, nhưng cũng không phải là không có đầu óc, ngay từ đầu hẳn đã. biết đám người này là giả.
Nguyên nhân vừa nói chỉ là một phần, còn có một điểm quan trọng hơn.
Vào ngày hôm qua, hắn đã gọi điện cho một người thần bí, yêu cầu người đó cảnh cáo Đường Chính Phong, đồng thời nghiêm cấm cấp dưới không được tự ý điều động cảnh sát, càng không thể tự tiện mang theo súng.
Tất cả những gì hắn làm chính là vì dự đoán được. Đường Hùng sẽ dựa vào thế lực của Đường Chính Phong để tự điều động lực lượng cảnh sát đến uy Trương Thịnh Hào..
Vừa rồi Đường Chính Phong nhận điện thoại, đoán chừng là bị lãnh đạo khiển trách nên thái độ mới thay đổi hẳn như vậy.
Với tiền đề này, Trần Phong gần như chắc chắn bất kể người mà Dương Thuận Dân mang đến là thật hay giả, nhất định là muốn lừa gạt Đường Chính Phong.
Sau khi đến đây, nhìn thấy đồng phục và súng của họ thì hẳn càng thêm chắc chắn với phỏng đoán của mình,
Nhưng hắn không ngờ nhóm người này lại to gan lớn mật đến mức này, hơn chục cảnh sát giả, quả thực là một cái bẫy để đấy Đường Chính Phong vào chỗ chết
Cho nên với những căn cứ này, dù có ra tay tàn ác. với Dương Vĩ và Đường Hùng, hẳn cũng không cần lo lắng.
Bởi vì chỉ cần nắm bắt được việc cảnh sát giả mạo này là có thể bất khả chiến bại.
Tất nhiên, ngoại trừ hẳn ra thì những người khác. trong phòng đều bị lừa.
Kể từ khi Dương Thuận Dân bước vào, ngoài hắn ra thì không ai nghỉ ngờ tính xác thực của bọn họ.
Bởi vì Trương Thịnh Hào biết Dương Thuận Dân và biết thân phận của Đường Hùng, cho nên ông ta vô. thức thừa nhận thân phận của đối phương và cũng không nghỉ ngờ mà đi xác minh lại.
Về điểm này, Trần Phong lại có chút thất vọng.
Dù sao Trương Thịnh Hào cũng lăn lộn hơn mười năm, bị một mánh khóe nhỏ như vậy đánh lừa thì không đúng tiêu chuẩn lầm.
Về việc lặng lẽ nhét súng cho Dương Thuận Dân và cấp dưới của anh ta, thú đoạn nhỏ này chí là một việc cỏn con đối với Trần Phong.
“Tôi” Dương Thuận Dân sửng sốt, khuôn mặt ngập tràn hoảng sợ.
Khi Lý Đồng Châu đến, anh ta đã hoảng loạn và thầm mắng Dương Tiên cả hàng ngàn lần ở trong lòng.
Nếu như không phải tên đăn này gọi Lý Đồng Châu tới đây thì anh ta nhất định có thể che giấu được.
Hiện tại đã bị vạch trần, lỗi này không hề nhỏ.
Anh ta tuyệt vọng nhìn về phía Đường Chính Phong và hét lên: "Cục trưởng Đường, ông phải cứu tôi, đều là do Đường Hùng nhờ tôi làm việc này."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!