Bức tượng khẽ rung rung lên kịch liệt những luồng ánh sáng trắng,nghĩ tưởng bức tượng thần hiển linh hắn liền gào lớn:
- Tiên nhân,ngài không cần vui mừng đến mức thế đâu,chỉ cần cho ta thêm vài bộ thần công tu luyện cùng vài chục thần khí và tiên dược tài bảo ăn bồi dưỡng là được rồi.
Nghe hắn nói bức tượng chấn động càng kịch liệt rồi cuối cùng biến mất hết ánh sáng và giảm hết chấn động rồi biến thành bình thường.
Mắt thấy ánh sáng biến mất mà chưa nhận được gì hắn liền cảm thấy không đúng vội vàng cuống quýt hét to:
- Tiên nhân đừng đi a,chúng ta từ từ nói,có thể thương lượng được mà…
...
- Tiên nhân,tiên nhân!!người không thể bỏ mặc ta như vậy mà,đệ tử biết người vẫn còn ở đó,chúng ta thương lượng lại được không??
- Tiên nhân,ta chỉ cần vài bộ công pháp thần cấp,thần khí và tiên dược thôi được không??
- Thôi được,thôi được,giảm thêm,giảm thêm 1 chút…
Cứ như vậy,Lý Kỳ Phong cứ ngồi cạnh bức tượng vừa lẩm bẩm như không biết chán,thời gian cứ lặng lẽ trôi qua đã ba ngày,ba ngày này thức ăn và đồ uống của hắn đã gần hết và chỉ duy trì thêm được 1 ngày nữa thôi.
Bây giờ hắn không còn tâm chí mà nghĩ đến công pháp với thần khí nữa,tử vong đang tới gần ngay trước mắt,dù có được những thứ đó mà không còn sống thì cũng chả có ý nghĩa gì nữa cả.
Nhìn khung cảnh xung quanh vẫn tối đen,những điểm sáng thỉnh thoảng lóe lên với tốc độ chóng mặt,Lý Kỳ Phong ngẩn người có chút hoang mang:
- Tiên nhân,chúng ta đang đi đâu,còn bao lâu mới tới nơi,người không thể bỏ mặc ta chết đói ở đây chứ..
Đang lẩm bẩm bỗng nhiên hắn thấy không gian phía trước dường như đang biến đổi,căn phòng không gian hắn đang ngồi đột nhiên rung lên ầm ầm,hắn vội ôm vào chân bức tượng nhưng chấn động càng kịch liệt hơn khiến hắn bị đập đầu vào bức tượng rồi ngất xỉu.
……….
Đại lục Phỉ Thiên,đây là tên gọi của mảnh đại lục này,nó là một thế giới rộng lớn và cổ xưa từng nổi tiếng với những truyền thuyết nhân loại tu luyện thành thần.
Đại lục này rộng lớn không kể xiết,nó gồm bốn châu lục lớn và 1 đại dương rộng mênh mông,mỗi châu lục đều có vô vàn quốc gia và những gia tộc,môn phái tu chân khác nhau,…
Mảnh đại lục này hoang sơ và tràn ngập huyền bí,từ xa xưa các bậc đại hiền nơi này đã chú tâm vào quan sát thiên địa,tham ngộ tinh túy của trời đất để sáng tạo con đường tu đạo cho hậu bối.
Bởi vậy mà nhân loại ở đây không phát triển theo hướng văn minh xã hội mà chú tâm vào rèn luyện chính bản thân của mình,nói chung đây là một thế giới của những tu chân giả với những khả năng phi thường.
Không phải bất cứ ai trên thế giới này cũng có thể bước trên con đường tu chân,những người có khả năng tu luyện thường được chung là tu sĩ.
Tu sĩ càng tu luyện lên cao thì càng trở nên mạnh mẽ và còn có khả năng nâng cao tuổi thọ,dĩ nhiên tu luyện càng lên cao thì khả năng bị ngã xuống càng lớn,huống chi muốn lên cao thì phải đòi hỏi rất nhiều yếu tố:tài nguyên,thiên phú,ngộ tính,tư chất,cơ duyên,...khiến đa số tu sĩ đều không thể vượt qua và chết đi.
Ở thế giới này:mãnh thú,yêu thú,ma thú,các loài động vật,thực vật,sinh vật,...nhiều không đếm nổi,hầu như bất cứ giống loài bạn không tưởng tượng được đều xuất hiện ở đây,chúng được thượng thiên ban cho nhiều đặc ân:tuổi thọ,sức mạnh,..lớn hơn nhiều so với nhân loại.Đặc biệt chúng còn có thể mở ra linh trí và tu luyện giống như nhân loại,từ lâu chúng đã hợp thành một quần thể lớn và luôn có xu hướng chèn ép nhân tộc.
Đại lục này cực kỳ tàn khốc,tất cả mọi thứ đều nằm trong vòng tuần hoàn của chuỗi thức ăn,mạnh được yếu thua chính là nguyên tắc duy nhất tồn tại ở đây.
Ngay lúc này,tại một khu rừng nhỏ thuộc vương quốc Lĩnh Nam nằm ở phía bắc của Đông Kỳ Châu có 1 vụ chấn động không gian xảy ra,liền ngay sau đó xuất hiện một vết nứt không gian rất lớn hiện trên bầu trời.
- Két...két...đùng đùng…...rẹt...rẹt... rẹt...rầm..rầm...
Tất cả người dân ở đế quốc thậm chí cả vài vương quốc lân cận đều cảm nhận được một cơn địa chấn rất lớn,bọn họ đều rất hoảng loạn và lo sợ không biết chuyện gì xảy ra,các loài thú trong khu rừng gần đó đều sợ hãi và trốn hết vào hang của chúng.
Vết nứt không gian lớn dần rồi hiện ra một luồng ánh sáng màu vàng rất chói mắt,một vật thể nào đó từ bên ngoài không gian bay vào bên trong,ngay sau đó thì vết nứt không gian liền lập tức thu nhỏ lại và biến mất hoàn toàn,cơn địa chấn cũng dần biến mất không còn dấu vết như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngay sau đó khoảng một khắc,ở tận những nơi xa xôi có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía hướng xảy ra chấn động.
Trong một thành thị lớn,có một lão giả râu tóc điểm bạc,lưng hơi còng,lão đang cầm bình rượu lớn ngồi uống say khướt giữa tửu lâu,quần áo lão đầy những vết rách và bẩn thỉu như ăn mày,đa số tu sĩ gần đó đều cảm thấy kinh tởm và buồn nôn.
Lão đầu không để ý đến bọn họ mà nhìn về hướng xảy ra địa chấn rồi mỉm cười lẩm bẩm:
- Thú vị thật..
Nói rồi lão đầu đột nhiên biến mất khiến tu sĩ xung quanh nhầm tưởng bọn họ bị hoa mắt.
Xa xôi ở đâu đó trong không gian hắc ám màu đen,có một đôi mắt khẽ mở trừng ra,đôi mắt đen kịt chỉ lộ ra một ít tròng trắng,đó là ánh mắt của một sinh vật kỳ dị,toàn thân hình nó đen nhánh,cái đầu nó có nhiều gai nhọn,miệng mọc đầy răng nanh sắc bén,cả người gầy nhom như que củi,nó đang nằm trong một cỗ quan tài lớn màu đen,có khắc những con dị thú kỳ dị và những hoa văn kỳ quái xung quanh.
Sinh vật kỳ dị rít lên một tiếng kêu sắc nhọn,lập tức có một đội quái vật người toàn xương xuất hiện,chúng quỳ xuống dâng lên trước quan tài những con quái thú to lớn vẫn còn đang kêu gào và phát ra khí thế khiến ai nấy đều run sợ,sinh vật trong quan tài vươn đôi tay chọc 1 móng vuốt vào 1 con quái thú gần đó,ngay lập tức con quái thú không kịp giãy dụa mà bị hút cạn máu và thịt rồi biến thành một bộ xương khô.
...
Trong một vùng không gian khác có bầu trời đỏ như máu,trên một bục pháp đàn cao lớn có một nam tử không rõ hình dáng và khuôn mặt,toàn thân y đang bị trói như một con thú dữ,gã có một bộ tóc bù xù màu đỏ,y phục của gã gần như hóa thành mục nát,cả người y có vài vết sẹo sâu đến rợn người vẫn còn đang rỉ ra những vệt máu,những vết máu đã có từ lâu mà lại không đông lại được.Thân người,đầu và tứ chi đều bị những cuộn dây xích to trói lại,xung quanh còn sót lại rất nhiều pháp trận ánh sáng bị phá hủy,ở bên cạnh dây xích có bảy ngọn lửa có màu sắc khác nhau được thắp vào bảy cái đèn màu sắc tương tự như những ngọn lửa.
Chúng đang liên tục thiêu đốt lên những dây xích cuốn quanh gã,dây xích lấp lóe những phù văn thâm ảo như ngăn cản nhưng vẫn bị những ngọn lửa từ những chiếc đèn thiêu đốt và đang dần mài mòn.
Đôi mắt nam tử cực kỳ khủng khiếp,bất cứ ai nhìn vào đôi mắt của hắn đều bị lạc mất linh hồn,trong mắt hắn như có một thế giới hoang tàn,cảnh vật đẫm máu đều được tái hiện trong đôi mắt của hắn,hắn được ví như một con quỷ thần,tất cả những ai gặp hắn đều không thể sóng sót.
Đột nhiên có năm lão giả hiện lên trước mặt nam tử tóc đỏ,họ cung kính với nam tử trung niên không dám ngẩng mặt lên,một lão giả dè dặt nói:
- Đại nhân,đã có manh mối của hai thứ mà ngài cần,chúng thuộc hạ đang tìm cách lấy nó về,xin ngài yên tâm.
Nam tử tóc đỏ ngẩng đầu lên,đôi mắt y nhìn vào cả năm người khiến bọn họ có cảm giác như bị tử thần đang nhìn chằm chằm vậy,cảm giác đó khiến linh hồn bọn họ như bị lung lay bất cứ lúc nào cũng có thể dập tắt,tay chân họ run cầm cập,mồ hôi toát ra,đầu càng cúi xuống hơn.
Trầm lặng như vậy 1 khắc,nam tử mới cất tiếng nói,giọng của y ồm ồm như đánh vào linh hồn của từng người:
- Tốt nhất là mau tìm cách lấy chúng về đây,ta không muốn có một sai xót nào dù là nhỏ nhất,kẻ nào làm sai,chết!!!!
Nam tử nhất mạnh từ cuối bằng giọng điệu lạnh như băng,hệt tiếng kêu gào đòi mạng của địa ngục,năm lão giả đều bị phản chấn từ giọng nói của y mà khẽ chảy một dòng máu ở khóe miệng,bọn họ quỳ xuống đất cúi thấp đầu nói:
- Không dám,chúng thuộc hạ nguyện vì đại nhân xông pha khói lửa,muôn chết không từ,chắc chắn không để lại một chút sai xót nào.
Nam tử rời đi đôi mắt vừa lạnh giọng nói:
- Tốt nhất là như vậy,được rồi,tất cả cút đi…
Như một lời đặc xá,cả năm lão giả vội dập đầu cảm tạ rồi biến mất ra bên ngoài.
Nhìn bọn họ biến mất,nam tử gào thét lên một tiếng điên cuồng rồi cười như điên như dại:
- Khặc,..khặc..ngươi cũng không ngờ đến chuyện này phải không,bao nhiêu năm rồi,ta cuối cũng cũng sẽ trở lại,ta sẽ hủy diệt thế giới này,ngươi sẽ không bảo vệ được ai nữa đâu,ta sẽ giết hết...giết,,..giết tất,..khục...khục..
Tiếng nghiến răng căm hận gào thét của nam tử vang vọng khắp nơi trong vùng không gian này,nó khiến khắp các sinh vật hay bất cứ ai nấy đều bị đè nén xuống đất không dám ngóc đầu dậy,năm lão giả vừa rồi cũng không ngoại lệ,bọn họ cũng sợ run cả người.
Khoảng không gian này vì ảnh hưởng tiếng hét của nam tử mà lung lay kịch liệt và hiện lên vài vết nứt lớn như sắp không chịu nổi mà vỡ nát,cũng may mà sau đó y cũng biết điểm dừng vì vậy mà những pháp tắc không gian cũng được chữa trị.
Đây không phải là sức lực của thần thánh bình thường mà giống như sức mạnh của đấng tối cao,năm lão giả nọ chỉ nghe thôi toàn thân đã run rẩy,gã kia tuy toàn thân bị trói chặt nhưng không phải người mà bọn họ có thể chống lại,sức mạnh của nam tử tóc đỏ quá khủng bố để hình dung,bọn họ đều là những yêu nghiệt vang dội cổ kim một thời,nhưng so với y khoảng cách vẫn như 1 trời 1 vực vậy,đó là một quái vật không nên tồn tại ở thế giới này,bọn họ có nằm mơ cũng không dám có một chút ý nghĩ phản kháng.
Chấn định lại vẻ sợ hãi trong lòng,một lão giả khẽ máy động,lập tức có hai người mặc quần áo hắc bạch đều che mặt xuất hiện,lão giả nhanh chóng đổi lại bộ dáng nghiêm nghị của kẻ bề trên nói:
- Tình hình thế nào rồi??
Người mặc bạch bào màu trắng nói:
- Bẩm đại nhân,bên phía thuộc hạ đã chuẩn bị ổn thỏa,chỉ cần đợi một chút thời cơ nữa là có thể hoàn thành.
Người mặc bộ quần áo màu đen cũng gật đầu đáp:
- Bên phía thuộc hạ cũng như vậy.
Lão giả gật đầu nghiêm nghị nói:
- Cẩn thận một chút,có vài kẻ cũng không phải là ngồi không đâu.
- Vâng,thuộc hạ hiểu.
Hai người bọn họ khẽ cúi đầu đồng thanh đáp,bọn họ biết những người mà lão giả nhắc đến là ai.
- Ừm,mặc khác,bên phía Đông Kỳ Châu ta vừa nhận được thông tin ở đó có chút dị động,các ngươi cử người đi điều tra xem,ta không muốn có một chút biến cố nào.
Hai người hắc bạch giả nghe vậy khẽ cúi đầu rồi nhẹ nhàng biến mất.
...
Ở một khoảng không gian khác,đây một tòa cung điện to lớn và xa hoa,ở đây hình thành như là một thế giới riêng biệt,có ba lão giả mặc trường sam có khí chất cao quý,bộ dạng họ rất đạo mạo trang nhã và đều có cảm giác tiên phong đạo cốt.
Ba người đang cùng nhau ngồi uống trà nói chuyện phiếm thì như cảm ứng được gì đều nhìn về phía xảy ra biến động rồi liếc nhìn nhau,một lão giả mặc trường bào màu xám khẽ biến sắc nói:
- Đại truyền tống trận xuyên đại lục.
Lão giả mặc trường sam màu xanh khẽ gật đầu thở dài:
- Đúng vậy,đã bao nhiêu năm rồi mới xuất hiện một truyền tống trận cỡ truyền kỳ như vậy,là ai giáng lâm đại lục này???
Lão giả mặc trường sam màu đỏ cuối cùng lớn tiếng gọi:
- Tống Lâm!!
Ngay lập tức có một trung niên nam tử thình lình xuất hiện đứng trước mặt ba lão giả,nam tử này có thân hình tráng kiện,lông mày như kiếm sắc bén,khuôn mặt vuông thành sắc cạnh như được điểm vẽ kỹ càng,gã mặc một bộ chiến giáp màu đỏ đeo một trường đao đằng sau trông rất uy vũ bất phàm,chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biến y là người đã trải qua vô vàn trận chiến,khí thế được thu lại rất nhiều nhưng chỉ cần nhìn vào cũng khiến người khác thấy run sợ.
Lão giả nhìn trung niên nam tử khẽ gật đầu mỉm cười có vẻ vui mừng:
- Tống Lâm,ngươi lại tiến thêm được một bước.
Nam tử trung niên không kiêu ngạo không siểm nịnh từ tốn đáp:
- Gần đây may mắn có một chút cơ duyên.
Lão giả cũng không vì thái độ của y mà bất mãn:
- Vừa rồi ngươi cũng cảm nhận được “nó” chứ??
Thấy Tống Lâm gật đầu,lão giả nói tiếp:
- Ngươi đến đó điều tra xem là ai đến đây,đồng thời nếu được thì giao hảo được với người đó thì càng tốt.
Nghe lão giả nói vậy,Tống Lâm có phần không vui nhưng ngay sau đó nghĩ đến cái gì đó hắn liền có chút hoài niệm,gã không nói 1 lời khẽ gật đầu đáp ứng rồi dùng tay vạch vào không trung,ngay sau đó một vết nứt hiện ra,nam tử đi vào đó rồi biến mất.
Khi Tống Lâm biến mất,lão giả mặc trường xam màu đỏ có khẽ cau mày nói:
- Thật không có tôn ti trật tự.
Lão giả trường sam màu xám mỉm cười đáp:
- Người có bản lĩnh và ham chiến đấu như hắn không để ý đến chuyện đó cũng là bình thường,chả bù cho lớp thánh tử thánh nữ thời này,mới học được chút tài mọn mắt đã để trên trán rồi.
Nói đến đây lão giả khẽ thở dài,lão giả trường bào màu xanh gật đầu rồi đáp:
- Thời gian cũng đến lúc rồi,mấy ngàn năm nay yêu tộc và ma tộc luôn chèn ép chúng ta,chúng ta lại đang dần bị rơi vào hạ phong,thiên tài ngày càng ít,nên cho bọn chúng ra ngoài để trải nghiệm thôi.
Hai lão giả khác tỏ vẻ đồng ý:
- Nhân ngoại hữu nhân;thiên ngoại hữu thiên,cũng nên cho bọn chúng ra ngoài mở mang tầm mắt,đóa hoa trong nhà kính thì mãi cũng không thể trưởng thành được.
Ba người khẽ than nhẹ,bọn họ đã già rồi,tuổi trẻ thì không chịu lớn lên,đại nạn buông xuống,ai là người sẽ gánh vác???