Chương 27
Sở Thanh Nam thực sự khó hiểu. Một tập đoàn của một gia tộc trào lưu hết thời, sao tự dựng lai có thể khiến cậu Minh để mắt tới chứ?
Mấy gia tộc kiểu này ở Nam Hải có thiếu gì, nhiều đến mức đếm không xuể.
Mà mấy gia tộc này, chỉ cần cậu Minh muốn, tiện tay có thể mua mấy chục nhà.
“Bảo cậu mua thì cứ mua đi, nói nhảm nhiều vậy làm gì chứ?”
Vũ Hoàng Minh cười mắng.
Mặc dù mua tập đoàn Dương thị này về với anh cũng chẳng có tác dụng gì nhưng hiện tại nó hữu ích đối với Tô Thanh Trúc.
Chỉ cần mua lại Dương thị thì có thể bớt đi rất nhiều chuyện phiền phức không đáng có.
“Vâng, bây giờ tôi sẽ đi xử lý ngay ạ”
“Thu mua xong thì gọi thêm đám phóng viên, các nhà đài, công ty truyền thông tới, nói chung là †ổ chức hoành tráng chút”
“À, đúng rồi, nhà họ Ngô giờ thế nào rồi?”
Vừa nói đến nhà họ Ngô, sắc mạnh Vũ Hoàng Minh lập tức trở nên lạnh lẽo.
Ngô Thành Vinh, nhà họ Ngô!
Bệnh của Dâu Tây chính là do bọn chúng mà ra.
“Cậu Minh, nhà họ Ngô bây giờ là một vũng nước đục ngầu, loạn vô cùng. Sau khi nhà họ Dương thất thế thì bọn họ đang cuống cuồng đi Tìm chỗ dựa mới.
“A, vậy sao? Vậy mọi chuyện cứ làm theo lời tôi dặn đi, lát nữa tôi gọi lại cho cậu sau.”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh lấy điện thoại đi rồi quay vào phòng khách.
Anh vừa trở lại phòng khách đã được chào hỏi bằng những lời chế nhạo, miệt thị của đám người Tô Thanh Mai.
“Thế nào đây, thằng nhóc nghèo, tập đoàn Dương thị có thể dựa vào cậu để phục sinh được hay không đây?”
Anh không để ý mà ánh mắt nhìn thẳng vào người có tư cách quyết định trong chuyện này, ông cụ Tô và lên tiếng.
“Một ngày, một ngày sau tôi sẽ để người của tập đoàn Dương thị ký tiếp hợp đồng”
“Nếu như không ký được, tôi chấp nhận ở rể”
Giọng điệu vô cùng bình tĩnh, không có bất cứ chút xao động nào.
Ông cụ Tô nghe xong cũng nhướn mày hỏi: “Cậu chắc chứ?”
Tô Thanh Trúc có hơi khẩn trương, vội kéo góc áo Vũ Hoàng Minh, khẽ giọng nói: “Đừng mạnh miệng Vũ Hoàng Minh nhẹ nhàng vô lưng cô, mỉm cười nói: “Yên tâm, cứ tin ở anh. Sáu năm trước anh đã không thể cho em một cái hôn lễ đàng hoàng, lần này anh trở về, anh sẽ cho em một hôn lễ hoàn hảo, không bất kỳ sứt mẻ nào”
Hốc mắt Tô Thanh Trúc nóng lên, hai mắt đỏ hoe nhìn nụ cười của anh rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Cô vẫn luôn chờ đợi ngày này, chờ đợi nó từ rất lâu rồi.
“Vũ Hoàng Minh, cậu muốn lấy con gái tôi thò phải mang lễ hỏi đến đàng hoàng, sính lễ 20 tỷ.”
“Muốn cưới vợ thì làm theo đúng thủ tục cưới xin mà tới lấy, bỏ được ra tiền sính lẽ rồi hãng bàn tiếp.
Tô Cao Cường lên tiếng, dụng điệu bộ cười lạnh mà nhìn anh.
Ngay từ đầu ông ta cũng không có ý tưởng gì về tiền sính lễ.
Ông thấy nếu Vũ Hoàng Minh thật sự làm được như những gì cậu ta nói thì con gái ông gả cho cậu ta cũng không phải chuyện xấu.
Nhưng Triệu Bảo Anh lại nói một câu nhắc nhở ông.
Người ta lấy con gái của mình chẳng nhẽ mình không được cần lễ hỏi sao?
Cũng không nhiều nhặn gì, 20 tỷ thôi!
“Ba, sao ba lại như vậy?”
Tô Thanh Trúc nghe được ba mình đòi tiền sính lẽ thì đứng phắt dậy, vẻ mặt không tin nổi mà nhìn ông.
Vừa mở miệng đã đòi 20 tỷ, Vũ Hoàng Minh đào đâu ra số tiền đó?
Chưa kể, anh còn vay không biết bao nhiêu tiền của chiến hữu rồi.
“Thanh Trúc, nếu bây giờ cậu ta không cầm ra nổi 20 tỷ để cưới con, vậy sau này gả về cho nó, con sẽ phải chịu khổ ư? Chưa kể giờ con đã có con nhỏ, chẳng lẽ con muốn đứa bé phải chịu khổ cùng sao?”
Lời nói cùng ý tứ trong đó thể hiện vô cùng rõ ràng.
Không cầm được tiền ra thì dù cho ông cụ Tô đã đồng ý thì ông cũng không đồng ý.
Tô Thanh Trúc là con gái của ông, không phải con của ông cụ Tô.
“Ba, ba như vậy chẳng phải quá đáng lắm sao?”
Sắc mặt Tô Thanh Trúc giận đến nỗi tím cả mặt, hai tay ôm Dâu Tây cũng run lên từng đợt.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!