Buổi trưa, ở khu quân sự.
Trong sân có một ông lão tóc hoa râm, nhưng mặc quân phục, dáng người ngay thẳng, vẫn dẻo dai như trước, quân hàm trên vai đại diện cho thân phận của ông.
Đây là Đại Hoa Quốc, người phụ trách cao nhất của quân khu.
“Cậu muốn đi thật sao?”
Ông lão nhìn chăm chằm người đàn ông bằng đôi mắt sắc bén, người đàn ông có đường nét rõ ràng, trên người có. một sự trưởng thành đã trải qua thử thách từ chiến tranh.
“Phải” Người đàn ông trả lời không do dự.
“Tân Phong, tôi nhìn cậu vào đây, từ nhỏ cậu đã liều mạng, cho dù nhiệm vụ nguy hiểm thế nào cậu cũng đăng ký. đi, thậm chí còn gia nhập vào mũi nhọn được mệnh danh là thập tử vô sinh. Bảy năm, trong suốt bảy năm nay, cơ thể của cậu đầy sẹo, trúng đạn ba mươi hai lần, trong đó có chín lần cậu suýt không qua khỏi, bước nửa bàn chân vào cổng địa ngục.”
“Sau này mới xuất hiện một Tân Thượng tướng có một không hai, hào hoa phong nhã, thống lĩnh quân đội hùng mạnh ở biên giới phía Đông, hàng chục trận đánh lớn đều toàn thẳng, không thua bất cứ trận nào. Một trận thành danh, trong lúc khó khăn, bị hãm hại nhưng vẫn giết được ba trăm nghìn quân địch, trận chiến bình định long trời lở đất, dẹp yên tai họa ngầm mấy năm tới của quốc gia, đây là công lớn. Nếu không có cậu, nói không chừng thủ đô cũng không còn nữa. “
“Hiện giờ tôi muốn giao vị trí của mình cho cậu, cậu lại muốn rời đi?”
“Tôi hỏi cậu một lần cuối, cậu muốn rời đi thật sao?”
Đôi mắt của ông lão giống như tràn ngập khói lửa chiến tranh không nghỉ ngờ gì nữa.
“Lão Lý, tôi vừa nhận được tin, tôi có một đứa con sáu
tuổi. Tân Phong chào ông lão một cái theo nghi thức quân đội.
Sau đó, xoay người rời đi.
Giang Thành. Sân bay Thiên Nghi.
“Tướng quân, cấp trên có nói, cởi giáp chứ không rời chức”
Tê Vân thuộc sự quản lý của Tần Phong, cường tráng hơn Tân Phong một chút, đi đến bên cạnh Tân Phong, có phần xúc động mà nói.
“Ừm, tôi biết.”
Tân Phong gật đầu, biết được đây là quyết định của lão Lý dành cho mình, anh đã ở lại quân khu thuộc quản lý của biên giới phía Đông suốt ngây người bảy năm, hiện tại đất nước đã hòa bình, kẻ địch bên ngoài cũng không còn, đã đến lúc anh trở về Giang Thành.
Suy cho cùng, nơi đó còn có Doãn Hân.
Hôm qua còn có thư gửi về nói rằng cô ấy có con gái.
“Doãn Hân, em có khỏe không?”
Tân Phong lấy ra một bức ảnh, tâm trạng vô cùng phức tạp, trong ảnh là một người phụ nữ mặc đồ công sở, khí chất lạnh lùng, sau lưng còn có một dòng chữ.
Chủ tịch tập đoàn Tam Nguyên Giang Thành.
Bảy năm trước, ở Giang Thành ầm ï một trò cười thật lớn,
Doãn Hân, nữ tổng tài bá đạo bị đối thủ cạnh tranh hãm hại lên giường với một tên ăn mày.
Ngay lập tức Giang Thành ầm ï đến long trời lở đất, mỗi ngày đều có người đến phỏng vấn Doãn Hân.
Mà tên ăn mày ấy chính là Tân Phong.
Sau đó, vì sự cố này mà giá trị thị trường của tập đoàn Tam Nguyên giảm mạnh hàng trăm triệu tệ, để phủ nhận những lời đàm tiếu, nhà Doãn Hân buộc phải thừa nhận chuyện này, để Tân Phong trở thành con rể nhà họ Doãn, chẳng qua Tần Phong cảm thấy mình không xứng với Doãn Hân.
Cho nên vào ngày thứ hai anh đã xin nhập ngũ.
Bảy năm, suốt bảy năm này, nhiệm vụ nguy hiểm nào anh cũng chấp nhận thực hiện, có tiếng tăm là 'kẻ điên không thiết sống trong quân đội, cuối cùng từ một tên lính nhỏ trở thành người đứng đầu ở biên giới phía Đông, mài dũa hơn trăm ngàn binh lĩnh mạnh mẽ, là một Thượng tướng vô song, một trận chiến long trời lở đất tiêu diệt hết ba trăm nghìn quân địch ngoại quốc.
Chỉ đơn giản, bởi vì Doãn Hân là vướng bận trong lòng của anh.
“Xin lỗi”
Tân Phong biết mình có lỗi với Doãn Hân, không chỉ vì chuyện của mình đêm hôm ấy mà còn vì hôm đó anh không rời đi.
“Anh, anh có phát hiện cô bé kia nhìn rất giống anh không.”
Đột nhiên, Tê Vân chỉ về một phía bên đường.
Tân Phong cũng nhìn sang, chỉ thấy một cô bé đang chạy. về phía anh, sau lưng còn có hai người đàn ông mặc đồ vest đuổi theo.
“Con nhóc chết tiệt, chạy cái gì mà chạy, đứng lại đó cho tao.
“Chờ bọn tao bắt được mày sẽ đánh mày chết
Hai tên đàn ông kia mặt mũi hung tợn, dù sao cũng là người lớn, chạy sẽ nhanh hơn một đứa nhỏ, rất nhanh đã đuổi kịp, khoảng cách chỉ còn một gang tay.
Một trong hai tên đó mỉm cười, vươn tay ra chuẩn bị tóm đứa bé.
Có điều bị Tê Vân bắt lấy cánh tay: “Hai ông lớn, sao lại ăn hiếp một cô bé như thế, có bản lĩnh thì luyện tập với tôi đi?”
“Mày? Hả”
Hai tên kia liếc Tê Vân một cái, thấy vóc dáng cũng bình thường, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ khinh thường: “Chỉ có mày? Vậy mà cũng muốn làm anh hùng à?”
“Nhóc con, lúc đến bệnh viện, nhớ kỹ là tao đánh”
Một trong hai tên đó đánh một cú về phía đầu Tê Vân, có điều Tê Vân né đầu lệch ra tránh khỏi, cuối cùng khinh bỉ nói: “Chỉ có chút bản lĩnh này à? Xấu hổ thật đấy, nhỡ kỹ lúc đến bệnh viện, tên của tao là Tê Vân.”
Sau đó đấm một cú.
'Trúng ngay giữa cắm một tên.
Tiếp theo đánh một cái qua vai, tên còn lại cũng ngã âm xuống đất, cả hai đều bất tỉnh.
“Cô bé, đừng sợ nha.”
Lúc này, cô nhóc đã chạy đến trước mặt Tân Phong, trốn ở sau lưng Tân Phong, Tân Phong xoa đầu an ủi cô bé.
Tân Phong nhìn kỹ một chút, cô bé này khoảng chừng sáu bảy tuổi.
Tóc cắt ngắn ngang tai, sạch sẽ thoáng mát, quần áo tuy cũ nhưng cũng được giặt sạch sẽ ngả sang màu trắng bệch, có điều không che giấu được cảm giác thanh tú và lém lỉnh.
Chẳng qua Tân Phong phát hiện, cô bé này nhìn rất giống mình.
“Chú là ba của con sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!