“Nào, bôi thuốc.”
Tân Phong đặt chân Doãn Hân lên trên ngực mình, lấy một chút thuốc nước ra, nhẹ nhàng cọ xát, vẻ mặt vô cùng tập trung cẩn thận. Nếu để binh sĩ ở Đông Kỳ nhìn thấy cảnh này chắc chản ngạc nhiên đến rớt quai hàm.
Vì trong lòng bọn họ, Tân Phong là người cứng rắn, kiên cường bất khuất.
Nhưng con người kiên cường ấy cũng sẽ dịu dàng.
Mấy năm nay, Tân Phong nợ hai người phụ nữ này quá nhiều. Huống chỉ nhiều năm như vậy, Tân Phong đã sớm coi Doãn Hân trở thành mục đích sống của mình.
Doãn Hân cứ nhìn thẳng vào Tần Phong như vậy, không hiểu sao còn cảm thấy Tân Phong đột nhiên thật đẹp trai, nhưng lại hỏi tiếp: “Được rồi. Tân Phong, hôm nay tôi mới nhận được thông báo, hai ngày nữa chính là lễ cảt băng khánh thành tập đoàn Phong Hạnh chính thức đặt trụ sở tại Giang Thành. Những đối tượng hợp tác cũng sẽ được công bố chính thức trong buổi lễ kia. Cũng có tin đồn răng họ xem quà tặng rồi mới quyết định chọn người.”
“Anh giúp tôi nghĩ xem nên tặng gì đây. Gia đình chúng ta không có nhiều tiền lắm, phần lớn chỉ tiêu đều dựa vào 10% cổ phần của công ty. Mẹ tôi thích túi xách hàng hiệu, nữ trang sành điệu, đã chỉ tiêu tương đối lớn rồi. Trong nhà hiện tại cũng chỉ có thể chỉ khoảng tám trăm ngàn tệ thôi.”
Lần này Doãn Hân nghiêm túc thương lượng với Tần Phong, trong lòng cô đã dân dần chấp nhận Tân Phong rồi.
Tám trăm ngàn.
Trong lòng Tân Phong có hơi phức tạp, vì bảy năm trước, khi Doãn Hân đương chức chủ tịch của tập đoàn Tam Nguyên, giá trị bản thân lúc đó cũng hơn trăm triệu. Bây giờ toàn bộ tài sản của cô cũng chỉ có tám trăm ngàn thôi.
Lúc này, anh hơi mỉm cười: “Vợ à, chuyện tân chủ tịch của tập đoàn Phong Hạnh kia có nghe ngóng được chút tin tức nào không?”
“Tin tức? Để tôi hỏi thăm một chút.”
Đúng lúc đó, Doãn Hân lập tức gọi điện cho Lưu Lan Mộng. Chỉ một lát sau, cô cúp điện thoại, nhìn vê phía Tân Phong mà nói: “Có rồi. Nghe nói vị tân chủ tịch kia của tập đoàn Phong Hạnh là xuất ngũ từ Đông Kỳ trở về, hơn nữa còn nghe nói quân hàm của người đó vô cùng cao.”
“Anh biết phải tặng cái gì rồi?”
“Tặng cái gì?”
“Một bình rượu xái núi Ngưu Lan bảy tệ.” “Cái gì?”
Doãn Hân kinh hãi, đôi mắt tuyệt đẹp cứ thế rơi thẳng trên người Tân Phong. Cô còn tưởng rằng Tân Phong sẽ nhắc đến món đồ vật hiếm có nào đó cơ nhưng không ngờ lại là “một bình rượu xái núi Ngưu Larr.
“Tân Phong, anh nghiêm túc thật à? Đừng mở miệng nói linh tinh, đùa không vui đâu.”
Doãn Hân tưởng rằng Tân Phong đang trêu cô thôi.
Nhưng Tân Phong lắc đầu, đặt chân Doãn Hân từ trong Iồng ngực mình xuống chậu nước ấm rồi mới lên tiếng: “Vị chủ tịch kia là từ Đông Kỳ mới giải ngũ trở về, anh cũng mới từ Đông Kỳ trở về, thế nên anh biết chắc anh ta nhất định sẽ thích rượu xái núi Ngưu Lan. Để anh giải thích cho em nghe, nơi quỷ quái như Đông Kỳ, mùa hè có gió lạnh thổi qua, lạnh đến thấu xương, hơn nữa, còn có sa mạc. Buổi tối thì lại có gió thổi, lạnh đến mức người ta không thể nào chịu được. Mà quân luật nghiêm minh, không cho phép uống rượu.”
“Nhưng Núi Ngưu Lan thì không tính là rượu. Bởi vì tên nó là rượu nhưng lại quá rẻ, nồng độ rất thấp nhưng mùi vị thì lại rất nồng. Khi uống vào rồi sẽ sinh ra một cảm giác ấm nóng, khiến con người ta cũng ấm áp theo. Cho nên binh sĩ ở Đông Kỳ đặc biệt thích uống loại rượu này.”
Tân Phong đã giải thích rõ ràng, Doãn Hân cũng hiểu ra được phần nào nhưng lại lắc đầu hỏi: “Hóa ra là như vậy. Nhưng tôi có nghe nói vị này địa vị rất cao, đương nhiên không thể giống như những người binh sĩ bình thường như anh được. Bọn họ có lẽ sẽ có những cách phòng lạnh khác. Buổi tối chắc chắn sẽ không bị lạnh đâu. Thế thì đương nhiên sẽ không thích loại rượu Núi Ngưu Lan này rồi.”
Doãn Hân vừa nghĩ đến cảnh bản thân mình tặng một bình rượu xái núi Ngưu Lan trước mặt nhiều người như vậy chắc chẳn sẽ thất bại, còn tự mình vứt hết mặt mũi của mình đi, tự mình biến thành trò cười cho người khác.
Nếu như vậy, sợ rằng bản thân cô cũng không thể tiếp tục đi tiếp trên con đường phát triển doanh nghiệp của bản thân ở Giang Thành này được rồi.
“Ở Đông Kỳ, tướng quân và binh sĩ bình thường đều giống nhau. Hơn nữa, tướng quân càng phải làm tấm gương sáng cho binh sĩ, phải thường xuyên ở cùng binh sĩ, không có đặc quyền gì cả.” Tân Phong nói.
“Thật sao?”
Doãn Hân vẫn còn đôi chút hoài nghi.
“Đương nhiên là thật rồi”
Tân Phong gật đầu.
Doãn Hân im lặng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ ý tưởng tặng một bình rượu xái núi Ngưu Lan. Hơn nữa, trong buổi lễ cắt băng khánh thành của tập đoàn Phong. Hạnh, người không biết còn tưởng rẵng cô đang đi khiêu khích tập đoàn Phong Hạnh nhà người ta nữa.
Cái này quá mạo hiểm rồi.
Phi vụ nguy hiểm này, cô không dám cược.
Nhưng vì sợ làm Tân Phong cảm thấy tổn thương, cuối cùng cô cũng không mở miệng nói ra.
Tỉng ting.
Điện thoại trên tay Doãn Hân có một tin nhän được gửi đến, bên trên có hiển thị nội dung: “Cô Doãn, chuyện lần trước là lỗi của tôi, là tôi không cẩn thận mua nhầm rồi. Tối mai mời cô Doãn tới khách sạn Lam Thiên, tôi chân thành đặt một bàn yến tiệc đặc biệt để xin lỗi cô Doãn, đồng thời cũng muốn cùng cô Doãn đây bàn chuyện dự án hợp tác giữa tập đoàn Phương thị và tập đoàn Tam Nguyên.”
Người gửi tin nhắn là Phương Nham.
Doãn Hân nhìn lướt qua rồi lập tức tắt đi. Hồng Môn Yến thôi mà, cái này cô vẫn có thể nhìn ra được.
Ngày hôm sau, Doãn Hân lại tìm gặp Lưu Lan Mộng, cùng nhau tìm kiếm tập đoàn khác phù hợp hơn để yêu cầu hợp tác nhưng nguyên cả một ngày trời mà không có bất cứ nhà nào chịu đồng ý hợp tác cả. Có điều, hôm nay vì có quan hệ của Lưu Lan Mộng nên Doãn Hân gặp được rất nhiều tổng giám đốc, nhưng không hề có bất kỳ ngoại lệ nào cả, tất cả đều từ chối.
Nguyên nhân rất đơn giản, Doãn Hân không phải là chủ của tập đoàn Tam Nguyên. Tất cả mọi người đều biết chuyện này, đây chính là điểm kết.
Ở một con phố khác, Lưu Lan Mộng đang động viên Doãn Hân: “Còn cả một ngày mai nữa, chúng ta lại nghĩ cách khác thôi.”
“ừ” Doãn Hân gật đầu.
Nhưng Doãn Hân biết phần lớn ngày mai cũng sẽ như thế này thôi. Cả ngày hôm nay bọn họ đã dùng tư cách hợp tác với tập đoàn Phong Hạnh đi tìm khắp nơi một lượt nhưng đều thất bại, không có công ty nào đồng ý cả.
Sau khi hai người tách ra, Doãn Hân ngồi trên ghế, một làn gió nhẹ thổi qua. Cô day day trán, gương mặt đầy ảo não.
“Vẫn còn buổi tối nay và cả ngày mai nữa. Ngày kia là buổi đấu giá của tập đoàn Phong Hạnh rồi, phải làm sao bây. giờ?” Doãn Hân tự mình lẩm bẩm, vừa có chút trầm cảm, vừa có chút muốn phát điên lên.
Cuối cùng, ngồi trên ghế một lúc lâu, cô bật điện thoại lên, mở tin nhắn ngày hôm qua ra, đáp lại một chữ.
“Được” Tiếp đó, Doãn Hân gọi cho Tần Phong một cuộc điện
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!