Một lúc sau, Tân phong từ trong khách sạn đi ra, cầm theo tờ hợp đồng đưa cho Doãn Hân: “Ký xong rồi”
Doãn Hân nhận lấy tờ hợp đồng bên trên Phương Nham đã ký tên nhưng chữ ký trên đó méo mó nguệch ngoạc. Cô đột nhiên läc đầu, có chút bi thương cười nói: “Vô dụng thôi. Nếu ký trong trường hợp này anh ta sẽ không thừa nhận đâu.”
Sau đó, cô đi thẳng về phía trước, Tân Phong đi theo cô.
Sau khi bọn họ đi rồi, mấy người ở bên trong khách sạn Lam Thiên đã phải gọi một vài chiếc xe cấp cứu đến.
Suốt cả chặng đường, một làn gió nhẹ thổi qua, lướt ngang qua mái tóc dài của Doãn Hân. Cô mặc một chiếc áo sơ mi có in hoa và một chiếc áo vest mỏng bên ngoài, bên dưới là một chiếc quần trằng chấm điểm vài họa tiết, dáng người thướt tha, phong thái mê hoặc, trên đường không ít đàn ông phải ngắm nhìn đều thấy hoa mắt.
Doãn Hân đi bên cạnh Tần Phong, vuốt tóc nói: “Cảm ơn anh. Nếu hôm nay không có anh thì thật sự tôi không thể ký được cái hợp đồng này rồi. Bản thân tôi không muốn từ bỏ nhưng tôi không can tâm tình nguyện. Tôi muốn lấy được dự án hợp tác với tập đoàn Phong Hạnh. Đây là cơ hội duy nhất của tôi để có thể giành lại vị trí chủ tịch. Bảy năm rồi, đây là
cơ hội gần nhất của tôi rồi:
Nhưng Doãn Hân lại có chút đau lòng, tối nay lại làm chuyện phí công vô ích rồi.
Khoảng cách lấy được dự án hợp tác với tập đoàn Phong Hạnh lại ngày một xa dần.
Trong lòng cô rất đau khổ.
“Người một nhà mà, không cần phải cảm ơn” Tân Phong nói.
“Người một nhà.”
Ba chữ này, trong lòng Doãn Hân dâng lên một đợt sóng lớn. Đúng vậy, Tân Phong nói đúng ra, quả thật là người một nhà với cô. Nhưng cô không bao người thừa nhận anh, thậm chí trước đây còn hết sức oán hận anh.
Nhưng so với với trước đây thì hiện tại có phần khá hơn đôi chút. Chí ít, anh tình nguyện vì gia đình này mà góp một phần sức lực.
“Nếu anh đã nói chúng ta là người một nhà, vậy tôi đang đau chân, cả ngày hôm nay phải đi vòng vòng như vậy thì liệu có phải anh nên thể hiện một chút gì đó hay không?”
Đột nhiên, Doãn Hân như một cô bé, chỉ chỉ vào mắt cá chân vừa mới xuất hiện một quầng đỏ của mình.
“Được, anh cõng em."
Tân Phong cười, rất tự giác đi tới trước mặt Doãn Hân, quỳ xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!