Bên trong biệt thự.
Tân Quả Quả trốn ở phía sau Doãn Hân vô cùng sợ hãi nhìn thấy màn này.
Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng đang ngồi trên ghế, bộ dạng như chủ nhân.
Bà ta chính là mẹ của Doãn Hân, Trương Lệ.
Chủ ý lần này cũng là do bà ta đưa ra, bởi vì tập đoàn Tam Nguyên của gia tộc bọn họ gặp phải khó khăn, tài chính phát sinh một lỗ hổng rất lớn nhất định phải đầu tư vào một khoản tiền, thế nhưng trong thời gian ngắn căn bản không chắp nối được, chỉ duy nhất công ty của Lý tổng này là có thể lôi kéo.
Giao cho Lý tổng này, trái lại vừa thích hợp. "Đúng vậy, các người nghĩ như vậy là đúng rồi.”
Trên mặt Lý tổng nở nụ cười, không chỉ đem ánh mắt đặt ở trên người Tân Quả Quả mà còn đem tầm mắt đặt vào trên người Doãn Hân, ánh mắt nóng rực, Doãn Hân chính là một đóa hoa Giang Thành khiến cho người ta cực kỳ thèm thuồng.
Dáng người, dung mạo đều là số một, năm đó số người theo đuổi cô ấy có thể xếp vòng quanh Giang Thành một vòng. Cho dù hiện tại cô đã có con gái, chẳng những phong thái không thua kém mà còn càng làm cho người ta khao khát.
Năm chắc được Tần Quả Quả thì bắt được Doãn Hân không còn xa.
Nhưng mà Doãn Hân đứng ở phía trước mặt Tân Quả Quả, bảo vệ cô bé gắt gao, nói: “Không có khả năng tôi sẽ giao Quả Quả cho anh, Lý Thiên Thành, anh chết tâm tư này đi”
Chưa bàn tới Lý Thiên Thành đối với Quả Quả có tốt hay không, chỉ riêng con trai hắn kia đích thực là trời sinh bất phàm, dù sao cũng bẩm sinh trí tuệ thiểu năng, hơn nữa tuổi còn nhỏ đã hơn hai trăm cân, bất luận thế nào cô cũng sẽ không đem Quả Quả đẩy vào hố lửa.
Đây là con gái cô ấy.
"Chết tâm tư này đi? Ha ha, Doãn Hân, em có cần phải ích kỷ thế không?”
Đột nhiên từ trên lâu truyên ra một âm thanh, một chàng trai tuổi mặc âu phục quý giá, hẳn từ trên lầu đi xuống, còn có một người đàn ông trung niên xuống theo.
“Doãn Bách!”
Doãn Hân nhìn tên đàn ông trẻ tuổi này, khuôn mặt có phần không tốt.
Bởi vì, người đàn ông này là anh họ của cô, hiện tại trong gia tộc là người của gia chủ.
"Doãn Hân, tôi biết, chỗ dựa của cô không phải là cha của cô hay sao, cô cảm thấy cha cô nhất định sẽ thiên vị cô tuy nhiên hôm nay là nguy cơ của gia tộc, trước kia cô phạm phải sai lầm lớn như vậy, tập đoàn Tam Nguyên chỉ thiếu chút nữa đã bị hủy trên người cô, hiện tại còn không biết bù đắp à?"
Doãn Bách một thân chính trực.
Tiếp đó, ba của Doãn Hân, Doãn Nguyên, cũng chính là người đàn ông trung niên kia thở dài một hơi: “Con gái, đem Tân Quả Quả giao cho bọn họ đi, lỗ hổng tài chính này nhất định phải bổ sung, đây là con nợ Doãn gia.”
"Chat"
Doãn Hân không thể nào tin nhìn người ba này.
Cô nợ nhà họ Doãn?
Ngày trước, Doãn gia chẳng qua là một gia tộc nhỏ mà thôi, là cô một mình tự lực sáng lập ra tập đoàn Tam Nguyên tiếng tăm vang dội, lúc này mới giúp cho gia tộc hưng thịnh, sau đó cô xảy ra sự kiện nọ, gia tộc liền đá cô ra khỏi trung tâm quyền lực tập đoàn trở thành một viên chức nhỏ.
Chuyện đó đúng là lỗi của cô, cô tự biết.
Thế nhưng, tập đoàn Tam Nguyên là của cô, nếu không phải có cô toàn bộ Doãn gia cũng không thể có quy mô như bây giờ. Vậy mà ở trong tay bọn họ, tập đoàn Tam Nguyên xảy ra chuyện trong kinh doanh, thì là trách nhiệm của cô?
Cô nợ Doãn gia, cô phải bù đắp?
Vì lý do này, đứa con gái duy nhất của cô phải hy sinh.
"Con gái, đây là một nghiệt chủng, vốn nó không nên xuất hiện ở nhà chúng ta, giao ra đi, ông nội con đáp ứng rồi, một
khi thành công rót vốn sẽ để ta trở lại vị trí gia chủ.”
Trong mắt ba Doãn Hân có sự chán ghét, nhìn về phía Tân Quả Quả đang ở phía sau Doãn Hân.
Nghiệt chủng!
Nếu không phải do nghiệt chủng này và ba của nó, cả nhà bọn họ làm sao có thể bị đá ra khỏi gia chủ.
"Cha... người!”
Doãn Hân trong lòng chấn động, không biết nên làm thế nào cho phải.
Tuy nhiên sau đó, một giọng nói khiến mọi người kinh sợ từ cửa truyền đến: “Con gái tôi, không ai có thể mang đi.”
“Chuyện này...” Những người trong gian phòng cả kinh.
Mà tiếp theo, Tân Phong từ ngoài phòng đi vào, bên trong dừng lại một chốc, kế đó nghĩ tới điều gì tiếng cười rộ lên, nhất là Doãn Bách: "Tôi còn tưởng là ai đây, thì ra là kẻ ăn xin như anh à, thế nào, năm đó rời đi, đến nơi khác xin cơm, sau đó không đòi được tiền? Quay lại à?”
“Thì ra là cậu, cậu còn dám trở về.”
Ba mẹ Doãn Hân nhìn về phía Tân Phong, trong mắt đều hiện lên ý không tốt.
Tân Quả quả là nghiệt chủng nhưng suy cho cùng, nguyên do đều ở trên người Tân Phong này, nếu không phải tại hẳn, cả nhà bọn họ cũng không đến mức rơi vào tình trạng thế này.
Cho nên khi bọn họ vừa kết hôn, lúc Tân Phong rời đi, Trương Lệ liền cướp đoạt đồ đạc của Doãn Hân sau đó còn nói Tân Phong đã mượn bà mười vạn, để ấn tượng của Doãn Hân đối với tên Tân Phong này hoàn toàn rơi xuống vực sâu.
"Này này, tôi nhớ ra, tôi đã nghe qua về cậu, nghe nói năm ấy kẻ ăn xin này ở rất nhiều địa phương đều phải xin đồ, làm sao, có muốn lần này tôi bố thí cho cậu một chút không hả.”
Lý Thiên Thành cũng cười ra tiếng, còn tưởng răng có đối thủ cạnh tranh gì đó, không ngờ chỉ là loại gà mờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!