“Doãn Hân này, kẻ ty tiện đắc chí, thật may mản. Cô ta tặng phải thứ mà chủ tịch tập đoàn Phong Hạnh thích, nhưng cô ta lại không hề trân trọng cơ hội này. Cô ta đã thật sự rời đi khi mà chưa ký hợp đồng. Thật là...”
“Người phụ nữ này không biết kinh doanh, bây giờ không có chuyện nào quan trọng bằng chuyện ký hợp đồng. Xem ra, cô ta nhất định đắc tội với chủ tịch tập đoàn Phong Hạnh, cô †a không thể lấy được dự án này.”
Mọi người cười nhạo trong lòng, để miếng thịt bay đi.
Thật là.
Cực kỳ ngu ngốc.
Vẻ mặt vốn dĩ đang chìm trong tuyệt vọng của Doãn Bách và Phương Nham đột nhiên bừng sáng như thể nhìn thấy một tia hy vọng, người con gái tên Doãn Hân kia vứt bỏ toàn bộ những gì bản thân có trong tay đi, đó đều đến từ những tập đoàn máu mặt trong kinh đô, là loại rất quan trọng thể diện. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chäc chản sẽ đắc tội chết.
"Tổng giám đốc Phùng, nếu Doãn Hân cứ thế mà đi thì sợ rằng không phù hợp lễ nghi cho lắm. Trong buổi lễ như vậy, cô †a chẳng nói chẳng rằng gì mà thẳng thừng bỏ đi như vậy, đây không phải là không thèm giữ chút thể diện nào cho tổng giám đốc Phùng hay sao. Nếu dự án đó... mà dâng lên cho cô †a, tôi khinh. Không bằng nhường dự án đó cho tập đoàn Phương Thị của chúng ta thì hơn. Tập đoàn Phương Thị của chúng ta vốn là công ty có quy mô lớn, lại còn thuộc chuyên ngành xây dựng..."
Phương Tri Huân là chủ tịch của tập đoàn Phương Thị đã lâu, đương nhiên có thể nhìn ra hiện tại chính là cơ hội hiếm có khó tìm, nhất định phải tinh mắt nhận ra điểm này. Ông tiến lên một bước, đứng trước mặt Phùng Cương mà liên tục phân tích.
Ông ta đương nhiên biết tất nhiên biết toàn bộ giám đốc. ở kinh đô đều đến, nhất định phải giữ mặt mũi. Vả lại, khoảng thời gian trước, Phùng Cương còn nhận
của ông ta hai triệu tệ, nhất định sẽ giữ thể diện lần này cho. ông ta.
Nhưng khi ông ta đang dương dương tự đắc thì Phùng Cương phẩy tay: "Cái này có lẽ phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi. Đợi bên Doãn Hân đồng ý rồi thì từ từ ký hợp đồng cũng được."
Mọi người đều sửng sốt.
Nụ cười trên mặt Phương Tri Huân đột nhiên trở nên cứng ngắc.
Đang đùa cái gì vậy?
Đợi đã?
Toàn bộ tập đoàn Phong Hạnh được mệnh danh là tập đoàn với quy mô khổng lồ ở Giang Thành. Hơn nữa nhiều người như vậy mà đều phải đợi một Doãn Hân kia đồng ý?
Nhỡ đâu cô ta không đồng ý thì phải làm sao? Vẫn tiếp tục phải đợi?
"Tổng giám đốc Phùng, cậu không phải... đang nói đùa đấy chứ?"
Phương Tri Huân lại nở một nụ cười khác mà nói.
"Ông cảm thấy tôi đang đùa với ông hay sao? Tôi nói đợi cô ấy đồng ý thì phải đợi cô ấy đồng ý."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!