"Đúng, đúng, đúng vậy."
Phùng Cương gật đầu liên tục, khẽ thở dài trong lòng. Nếu như lúc này tính cách của tôi không ôn hòa, phóng khoáng thì có lẽ ngày này năm sau, cỏ xanh trên mộ tôi sẽ cao bằng chính bản thân tôi rồi đấy.
Sau khi ký kết hợp đồng xong, Doãn Hân cầm hợp đồng đi đến trước mặt Doãn Bách, híp mắt lại: "Doãn Bách, thế nào?"
"Hừ, cô đừng có đắc ý."
Doãn Bách hừ lạnh một tiếng, lập tức bỏ đi, vốn dĩ trước. đó còn nghĩ sẽ may mắn vớt vát được chút cơ hội nào đó có thể lật ngược tình thế nhưng bây giờ hẳn không còn muốn tiếp tục ở lại cái tập đoàn Phong Hạnh này thêm một phút giây nào nữa rồi.
Hắn phải về tìm Doãn lão gia nghĩ cách khác thôi.
Muốn lấy lại vị trí chủ tịch kia không đơn giản như vậy đâu.
"Con gái, con lấy được dự án kia rồi sao. Nếu như vậy không chừng con có thể giành lại vị trí chủ tịch kia của con rồi. Sớm muộn gì sản nghiệp của nhà chúng ta sẽ trở về với chủ, lần này con lập được công lao lớn rồi."
Trương Lệ ở đầu dây bên kia nhắc đến sự kiện lần này, trên mặt nở một nụ cười đắc ý không thể che giấu được.
Bà đã dự liệu trước chuyện có thể quay lại cuộc sống giàu sang phú quý quyền lực của mình trước đây.
"Ơ, con gái à, chiếc nhẫn trên tay con là sao vậy?" Lúc này, Trương Lệ mới chú ý đến chiếc nhãn kết hôn nằm trên ngón áp út của Doãn Hân, nhất thời không khỏi nhíu mày.
"Là Tân Phong tặng cho con đấy ạ."
"Tân Phong tặng cho con sao? Đây là nhẫn kim cương thiết kế độc quyền đấy. Mẹ nhớ viên kim cương màu hồng còn đắt tiền hơn cả viên kim cương màu xanh nữa đấy, hơn nữa còn là đồ vô giá. Viên kim cương màu hồng to như thế kia chắc chắn là hàng giả rồi. Con gái à, nhãn kim cương hàng gia công đeo vào không tốt, sợ rằng sẽ có người cười chê đấy, vẫn là nên tháo ra đi."
Nghe thấy là Tân Phong đưa, trong lòng Trương Lệ cảm thấy có vài phần chẳng đáng tin, lập tức bảo Doãn Hân tháo. ra.
"Không cần đâu ạ..." Doãn Hân lắc đầu. “Tại sao con..."
Trương Lệ còn muốn nói thêm mấy câu nữa nhưng Doãn Nguyên ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy, quát bà một câu: "Nói ít vài câu đi, lần này nếu không phải nhờ có Tần Phong thì chúng ta chưa chắc đã lấy được cái hợp đồng này về đâu."
"Chó ngáp phải ruồi thôi mà, giả vờ cái gì nữa. Phế vật vốn dĩ vẫn chỉ là loại phế vật mà thôi."
Trương Lệ hếch mặt về một bên, miệng lẩm bẩm những lời ngập tràn sự khinh thường.
Doãn Nguyên thở dài, đưa tay lên vỗ vào vai Tân Phong: "Lần này là chúng tôi trách nhầm cậu rồi, thật xin lỗi. Nhưng giao hẹn trước đây vẫn cứ như vậy đi, tôi sẽ không nhượng bộ cho cậu đâu. Tôi nói rồi, tôi không thể nào để một thăng phế vật vô dụng chung sống với con gái bảo bối của tôi được."
"Bố" Doãn Hân hét lên một tiếng.
"Đừng nói nữa, chuyện này cứ như vậy đi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!