"Em họ, của em đây là..."
Doãn Hướng Tuyết đưa tay ra, bắt lấy cánh tay phải của Doãn Hân. Vì đều là con gái nên cũng chẳng có gì phải kiêng ky cả, Doãn Hướng Tuyết làm ra vẻ mặt tò mò, đánh giá chiếc. nhẫn trên tay Doãn Hân: "Chiếc nhẫn này nghe nói là bảo vật trấn thủ của công ty LV. Lửa - trái tim rực lửa, tượng trưng cho trái tim mãi mãi chỉ yêu duy nhất một người. Mẫu mã cũng đúng, hình dáng cũng đúng, kích cỡ cũng đúng luôn, mười hai cara, to bằng quả trứng của chim bồ câu. Chị nghe nói dưới mười triệu tệ không thể mua được thứ này đâu. Em họ à, em thật là có phúc nha."
Tiếp theo đó, một giọng nói mang đầy chất khinh bỉ vang lên: "Đây là ai tặng cho em vậy? Cái này là tượng trưng cho nhẫn kết hôn, em phải biết rằng chồng chính thức của em đang ngồi bên cạnh em đấy."
Ý của cô ta muốn nói rằng chiếc nhẫn này là do người đàn ông khác tặng, định dùng nó để tạo khoảng cách giữa Tân Phong và Doãn Hân.
Nhưng Doãn Hân lại kéo tay Tân Phong: "Chính là anh ấy tặng em, em sẽ không đeo nhẫn của người khác tặng đâu."
"Tân Phong tặng?”
Doãn Hướng Tuyết liếc mắt nhìn Tân Phong, trong mắt đột nhiên có chút hứng thú: "Em họ à, có điều này em không biết, chiếc nhẫn này là hàng không bán ở công ty LV. Nếu đã là hàng không bán thì sao em lại có được chiếc nhẫn này cơ chứ? Tự làm à?”
"Em...
Trong khoảnh khäc, Doãn Hân không biết phải trả lời thế nào đây.
Cô cũng biết chiếc nhãn này chỉ là hàng tự làm, thậm chí còn có hại cho sức khỏe nhưng là vì Tân Phong tặng cô nên cô mới nhận, cho đến bây giờ cũng chưa từng tháo ra. Nhưng rơi vào tình huống hiện tại, cô không còn cách nào khác phải nói là hàng tự làm.
"Hàng tự làm thì bây giờ trên thị trường cũng chỉ khoảng hơn năm mươi tệ là cùng, giá trị cực thấp. Hơn nữa, mặt hàng này vẫn là kim cương hồng nhân tạo, mà kim cương hồng nhân tạo lại rất có hại cho sức khỏe. Mấy thứ rác rưởi như thế này vẫn nên sớm vứt đi thì hơn. Đúng rồi, người tặng mấy thứ này cũng nên bỏ đi được rồi đấy, dám đem thứ này đi tặng người ta không phải đang hại người ta giảm tuổi thọ đi hay sao?"
Lý Hạo mở miệng chen vào nói một câu, chỉ dám nói bóng nói gió như thể không có ý định nói Tân Phong nhưng thực chất chính là đang chửi thẳng vào mặt Tân Phong.
Chuyện tiếng Pháp vừa rồi khiến anh ta mất mặt như vậy, bây giờ phải tìm cách trả lại nỗi nhục này chứ.
Doãn Hân sờ tay lên chiếc nhãn, không hề có ý định tháo. ra.
"Em họ à, mang cái thứ này vào có gì tốt đẹp đâu mà, chỉ là hàng giả thôi, đã thế lại còn gây hại cho sức khỏe. Em nhìn viên kim cương này của chị đi, cực kỳ lấp lánh, trong suốt như pha lê. Mau vứt thứ đồ kia."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!